Kết thúc tất cả giáo trình huấn luyện, vẫn chưa đến 9 giờ.
Cao Văn: “Không có người gây trở ngại, năng suất của mọi người cao lên hơn hẵn, vẫn là đội trưởng anh minh.” Vừa nói vừa liếc nhìn Đàm Hi.
Không ưa cái ả bạch liên hoa kia từ lâu rồi, được chưa?
Rốt cuộc vẫn là Đàm Hi có bản lĩnh, loại bỏ cô ta dễ dàng, may mà bản thân không chọc cô ấy nữa, nếu không lại không biết vì sao mình chết. Cao Văn thầm rơi nước mắt vì Trịnh Thiến, à, nước mắt của sự vui mừng.
Dương Duy không nói gì, anh ta vẫn đang ảo não vì hành vi ngu xuẩn lúc nãy của mình.
Thời Nguyệt mím môi, không nói gì.
“Tốc độ của mọi người đều đã nhanh hơn, đồng thời cũng đảm bảo được chất lượng, vậy thì xuống lớp trước giờ, giải tán!”
“Đội trưởng vạn tuế!” Cao Văn vui mừng nhảy cẫng lên, thu dọn đồ đạc một cách thuần thục, nhanh chóng rời đi.
Dương Duy xách túi đuổi theo, “Đợi đã...”
Cuối cùng chỉ còn lại Thời Nguyệt.
“Cùng đi?” Cô sợ Đàm Hi đi đứng bất tiện, cho nên ở lại đến cuối cùng muốn dìu cô.
“Không cần, em đợi Lục Chinh.”
“Anh ấy vẫn đang ở Tân Thị?”
“Ừ.”
Thời Nguyệt cười cười, đột nhiên hiểu ra: “Em đó, hạnh phúc đến mức nổi bong bóng.”
“Cũng tạm được. Sức khỏe giáo sư Triệu thế nào rồi? Đã đỡ cảm hơn chưa?”
“Uống thuốc Bắc nửa tháng, lại ở nhà điều dưỡng suốt, đã khỏe bảy tám phần rồi, không cần quá lo lắng. Lần này trở về bà còn đặc biệt hỏi thăm em. Nghe nói chúng ta cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418427/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.