“Bởi vì tôi thấy em ấy rất thích hợp.”
Câu trả lời này giống như con người Khương Mi, nghênh ngang, gần như là bá đạo.
Đàm Hi chậm rãi giơ tay lên.
“Em Đàm, em muốn nói gì?”
Đứng lên, nụ cười không đổi, “Câu hỏi giống như bạn Cao Văn, nhưng cô có thể đổi câu trả lời thực chất hơn chút được không.”
Người phụ nữ nhìn lướt qua cô. Đàm Hi nhìn thẳng vào bà ta. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Khương Mi đột nhiên hiện lên nụ cười.
Không chỉ là có khóe môi cong lên, mà đuôi mắt cũng cong lên theo, hằn nếp nhăn nơi khóe miệng và hai bên tóc mai.
Đây gọi là... mắt cười à?
“Câu trả lời thực chất là – tôi thấy em rất khá.”
Thay nước mà không thay thuốc.
Đàm Hi bĩu môi, thể hiện rõ rệt sự không hài lòng, nhưng người phụ nữ lại coi như không thấy, híp mắt cười nói: “Em còn có câu hỏi gì nữa không?”
“Em có thể từ chối được không?” Cô đến để tham gia thi đấu, không phải đến để quản người khác.
“Lý do?”
“Trong năm người em ít tuổi nhất, chọn đại một người cũng hợp hơn em rồi.” Làm ơn đi, bà già Khương, em mới năm nhất! Năm nhất đấy!
“Tuổi tác và năm học không thể đại diện cho điều gì được.”
“Không quản được mọi người thì sao đây?”
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của em thế nào rồi.”
Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, “Sau này mấy người họ đều do em quản à?”
“Em có thể dùng bất cứ cách thức nào cũng được.”
“Chơi luôn.”
Cho đến khi kết thúc giáo trình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418408/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.