Nói ra hết, khoảng ngăn cách nhỏ của hai người cũng biến đi mất...
Đàm Hi nằm trên sofa, gác đầu lên đùi Lục Chinh, một tay chơi đùa chiếc điều khiển, tay còn lại theo mép mông, sờ lên ngực người đàn ông.
“Đừng quậy.”
“Chơi thôi mà... Đừng xem là thật.”
Lục Chinh cười một tiếng, “Em bắt một người đàn ông không xem sự trêu đùa của một người khác giới là thật sao?”
Đàm Hi vội vàng rút tay về, biện hộ ngay: “Ai trêu đùa anh chứ?”
“Em nói xem?” Như cười như không.
“Em chỉ sờ một chút thôi...”
“Sờ không được coi là trêu đùa?”
“Đương nhiên không tính!” Cô ngồi dậy, leo lên ngồi trên đùi anh, chóp mũi của hai người đụng vào nhau, trong mắt chỉ có nhau. Đàm Hi một tay để sau gáy anh, không cần dùng nhiều sức, kéo nhẹ, răng môi chạm vào nhau.
Lục Chinh vẫn bất động, đôi mắt đen như đá quý phát ra ánh sáng mờ, mang mùi vị của sự cấm dục, kìm nén, cố chấp, tựa như giếng cổ nghìn năm, nhìn không thấy đáy.
Đàm Hi cũng nhìn anh, như đối địch, lại như cố ý đấu tay đôi, trong đó sự tự tin mạnh mẽ ẩn bên trong khiến ánh mắt cô thêm phần quyến rũ, là vẻ đẹp khiến mọi người đàn ông đều khuất phục.
Ánh mắt anh trầm xuống.
Đàm Hi mỉm cười, ngắm nhìn.
Nụ hôn vẫn tiếp tục, tựa như trận đối đầu, xem ai giao nộp binh khí đầu hàng trước tiên.
Em không tin anh thật sự là một khúc gỗ! Đàm Hi hạ quyết tâm.
Nụ hôn di chuyển từ đôi môi mỏng mơn trớn lên đến sống mũi cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418341/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.