Tống Bạch suýt chút nữa tức đến ngã người, “Chỉ nhờ em xới bát cơm cho thôi, cần vậy không?”
“Không đến mức thế. Nhưng...” Giọng thay đổi, “Phải là tôi tình nguyện mới được.”
“Vậy em không chịu xới cơm cho tôi?” Tống Bạch tự nhiên thấy nhói lòng, cảm giác đó là sao nhỉ? Nói chung là thấy hơi buồn một chút.
“Dĩ nhiên là tôi đồng ý...”
Phút chốc bầu trời trở nên trong xanh, ánh mặt trời sáng chói.
“Nhưng không được để Lục Chinh ép tôi làm được.”
Tống Bạch ngơ ngác
Đàm Hi dứt khoát bỏ dao gọt trái cây xuống, phủi tay, ngồi kế bên anh ta, “Thế này đi, cùng một việc, tự nguyện và bị ép buộc, tuy rằng kết quả giống nhau, nhưng ý nghĩa khác nhau.”
“Vì vậy, ý của em là?”
“Tôi xới cơm cho anh, là vì anh đối tốt với tôi, có qua có lại, nhưng anh không thể lấy Lục Chinh ra gây áp lực với tôi, ép tôi làm như vậy được!”
“Anh không có...” Tống Bạch liền phủ nhận.
Đàm Hi vừa cười vừa vỗ vai anh: “Vậy là đúng rồi! Này, ăn táo đi.”
“... Ừm.” Ủ rũ lên tiếng, anh dùng tăm ghim một miếng táo cho vào miệng.
“Ngọt không?”
“Ngọt.”
“Ngon không?”
“Ngon lắm.”
Nụ cười của Đàm Hi càng sâu sắc hơn, “Vậy tay nghề của tôi giỏi không?”
“Giỏi.” Buột miệng mà nói ra, nhưng Tống Bạch lại nghĩ trong lòng, trái táo này có ngọt hay không thì liên quan gì đến người gọt táo chứ?
Đó chẳng phải công sức của của người nông dân trồng hoa quả sao?
“Cảm ơn đã khen~” Đàm Hi chẹp miệng, mùi vị được người khác khen ngợi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418339/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.