Lục Chinh vừa ấn sáng màn hình, chuẩn bị nghiên cứu xem thứ gì khiến hai người kia phát sinh tranh chấp.
Bất ngờ, một đôi bàn tay trắng nõn che màn hình lại, “Đừng xem nữa...”
Đàm Hi mỉm cười, đón lấy ánh mắt xăm soi của anh, không hề có ý muốn nhượng bộ.
Lục Chinh nhìn cô thật sâu, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề ngột ngạt. Tống Bạch lặng lẽ lùi ra khỏi phạm vị áp lực thấp, anh ta thấy né đi vẫn hơn.
“Không có gì đáng xem cả.” Đàm Hi nghiêm túc nói.
“Vậy sao?” Giọng điệu nhẹ nhàng, khiến người ta không nghe ra được rốt cuộc là anh đang hỏi ngược lại hay là đang thắc mắc.
Đàm Hi trực tiếp xem thành vế sau, nếu anh đã có thắc mắc, vậy em sẽ trả lời: “Vâng.”
Tống Bạch che mặt, anh ta thật sự rất nghi ngờ IQ của cô. Rõ ràng là không tin, vậy mà cô vẫn có thể bình tĩnh trả lời.
Da mặt này, dày thật!
Nhưng nếu suy nghĩ lại, nếu không như thế, sau có thể cưa đổ được ngọn núi băng lớn vạn năm không tan như anh của anh ta?
Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng kính phục.
Vừa hay lúc này vú Trương đeo tạp dề bước ra khỏi phòng bếp. Không hề phát giác ra bầu không khí kỳ lạ trong phòng khách, vú Trương cười nói: “Cậu chủ, có thể ăn cơm rồi.”
“Ừ.”
Lục Chinh ôm cô đi đến bên cạnh sofa, hai chân Đàm Hi duỗi thẳng, với tới bề mặt mềm mại của sofa, giữ vững thân hình, ngoan ngoãn đứng im.
“Tiểu Bạch, dép.”
“Hả?”
Ánh mắt Lục Chinh dừng lại trên đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418337/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.