Ối, vừa nhìn đã thấy ghê gớm rồi, một nam một nữ hôn môi nhau!
Ông cụ bỗng có vẻ mặt như gặp quỷ, “Bà... bà... bà... xem cái thứ gì thế hả?”
Đàm Thủy Tâm không thèm nhìn ông lấy một cái, bưng ly trà lên nhấp một ngụm, động tác nhã nhặn, thanh thoát tự nhiên, “Liên quan gì đến ông?”
Lạnh nhạt như nước, giống như mặt nước phẳng lặng sau khi thuyền đã lướt qua.
Trong lòng Lục Giác Dân thấy rối rắm khó chịu, vốn muốn lớn tiếng chất vấn, nhưng lại nhớ đến lúc nãy đã nói sẽ không cãi nhau, chỉ đành hậm hực cho qua.
Bất giác lại nhìn về phía màn hình, lần này không chỉ môi chạm môi, mà thấy luôn cả đầu lưỡi, còn... còn chui vào trong nữa...
Đúng là xã hội càng ngày càng đi xuống!
Bàn tay vung lên, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, màn hình gập xuống, hai má ông cụ đỏ bừng, nghiến răng cảnh cáo: “Không được phép xem!”
Đàm Thủy Tâm nhìn ông như nhìn một kẻ thần kinh. Trước đây bà chắc chắn sẽ không dám dùng ánh mắt này nhìn Lục Giác Dân, nhưng hôm nay, thế sự thay đổi, đã đến lúc lên mặt rồi!
Những năm qua, bà cố gắng dịu dàng chu đáo, nhưng về cơ bản, thân là nối dõi duy nhất của hai nhà Đàm Tạ, trong xương tủy của bà cụ có một niềm kêu ngạo bẩm sinh, tuy đã thu lại, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Với dáng vẻ như thế, ngay cả Lục Giác Dân, người chung sống mấy chục năm, làm bạn đến già với bà cũng chưa từng gặp qua lần nào, thế là lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418323/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.