Đàm Hi sửng sốt, cầm điện thoại ra nhìn vào màn hình, hiển thị một dãy số điện thoại lạ.
Không đợi cô lên tiếng hỏi, đối phương tự báo danh tính: “Tôi là Vương Hoành.”
“...”
“Có tiện nói chuyện một lát không?”
“Anh và tôi?”
“Đúng.”
“Có chuyện gì?” Đàm Hi thuận thế ngồi trên mép giường, tay chống ra sau, vẻ mặt thoải mái, tư thế nhàn nhã.
“Tôi không liên lạc được với Nhị Gia.”
Chân mày khẽ nhếch, trước đây cứ luôn miệng gọi là “Lục Chinh”, bây giờ biến thành “Nhị Gia” rồi? Có thể khiến cho cậu Vương tâm cao khí ngạo đây hạ thấp thái độ, xem ra, chắc có chuyện muốn nhờ vả.
“Ồ, anh ấy đang ở nước ngoài”
“Có thể...”
“Không thể....”
“...”
Nếu không phải vì đang giả vờ khiêm tốn, suýt chút nữa Đàm Hi đã huýt sáo rồi, còn có chuyện gì hưng phấn hơn việc chặn họng kẻ địch chứ?
Không sai, trong mắt cô Vương Hoành đã sớm bị liệt vào hàng ngũ “kẻ địch”, cấp độ nguy hiểm khá là cao. Dù sao những người lăn lộn trong chốn quan trường ai nấy đều tinh ranh, không thể không cảnh giác.
“Cô Đàm” Một lúc lâu sau, lâu đến mức cô cho rằng đối phương tức giận muốn ném điện thoại, thì lại có giọng nói vang lên: “Cô có điều kiện gì cứ việc nêu, tôi chỉ cần số điện thoại cá nhân của Nhị Gia.”
“Điều kiện?”
“Vâng, chỉ cần trong phạm vi năng lực của Vương Gia.” Dùng gia tộc ra để hứa, sức nặng không nhẹ, xem ra chuyện không hề đơn giản.
“Tôi muốn lên trời cùng với Thần Châu số N, nhà họ Vương có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418316/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.