Trong khi hai vợ chồng Tiểu Lý đang mải mê tính toán, bên kia bà cụ và ông Lý cũng đang trò chuyện vui vẻ.
“... Ông cũng là người Thường Châu?”
“Cũng?” Ý cười của ông lý dần dần trở nên sâu hơn, “Xem ra chúng ta là đồng hương rồi!”
“Trùng hợp quá!” Đàm Thủy Tâm khó kìm nén sự kích động. Bà vốn có cái tính hoài niệm chuyện xưa, khi bé lại được ông ngoại dạy dỗ, có một sự lưu luyến không hề bình thường với Giang Nam. Những năm qua, những đối tác hợp tác làm ăn với Lục Thị không thiếu những người đến từ Hoản Nam, Tô Nam, Giang Triết v.v, nhưng ít có người Thường Châu chính gốc, thật không ngờ hôm nay vô tình bà lại gặp được.
“Ông nội, bà Đàm” Vợ chồng Tiểu Lý ôm con tiến lên, “Quấy rầy cuộc nói chuyện của hai người?”
Đàm Thủy Tâm xua tay, “Không có gì” Nhưng ánh mắt cứ dính chặt vào người đứa bé, không nỡ rời đi, “Đứa bé này trán rộng tai dày, môi đỏ mũi cao, vừa nhìn là biết là một đứa bé có phúc khí.”
Vợ Tiểu Lý mỉm cười ngay tức khắc, cảm giác tự hào của người làm mẹ bỗng nhiên ùa đến, chút cảm giác không vui trong lòng biến mất sạch sẽ, cúi đầu cười nói với con trai trong lòng, “Bé cưng à, còn không mau cảm ơn bà đi?”
“Không nên kêu bà, vai vế loạn hết cả lên!” Ông Lý cười nói.
“Tiểu Bảo gọi ông một tiếng ông cố, còn ông và Đàm Thủy Tâm lại là bạn bè, Tiểu Bảo sao có thể gọi bà ấy là bà được?”
“Chuyện này...” Vợ Tiểu Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418313/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.