“Bà nội, cháu qua bên kia nghỉ một lát, bà có đi cùng không?” Đàm Hi chỉ vào một chiếc ghế băng cách đó không xa lắm.
“Bà còn chưa mệt.”
“Dạ.” Đàm Hi không nén nổi sự kích động muốn bật cười, “Vậy cháu qua bên kia trước nhé!”
“Ừ!”
Trong lúc đó liên tục có người rời đi, đến tám rưỡi mới chính thức kết thúc, mọi người cũng đã tản đi gần hết. Bà cụ kiên trì đến tận lúc cuối cùng, toàn thân túa ra mồ hôi, tháo khăn choàng ra tùy tiện đặt lên vai, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, dường như còn bao phủ cả sự dịu dàng ôn hòa vốn có.
“Có vui không bà?” Đàm Hi đưa chai nước vừa mua ở cửa hàng tiện lợi cho bà.
Bà cụ nhận lấy.
“Cháu mở rồi đó.”
“Cảm ơn cháu. Trước đây bà từng nhìn thấy người khác nhảy.”
“Ngày mai cháu lại đi cùng bà nữa nhé?”
“Ừm...” Trên gương mặt bà cụ lóe lên sự thẹn thùng, có chút ngượng ngùng.
Đàm Hi coi như không thấy, vươn vai vặn người một cái, “Đúng lúc cháu cũng muốn vận động, gần đây hình như cháu cũng mập lên rồi thì phải...”
“Vậy thì... ngày mai chúng ta lại đến nữa nhé?”
“Vâng ạ!”
Bước đầu tiên, xốc lại tinh thần, get!
Trăng lên giữa trời, cả đêm ngủ say.
Một lần nữa mở mắt ra là bị hương thơm thức ăn làm tỉnh giấc, Đàm Hi ôm chăn ngồi dậy, ngoài cửa sổ sáng rõ, mang theo một lu+ồng ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Ngày nắng, ngày tuyết tan.
Đánh răng rửa mặt xong, theo hương thơm đi đến cửa nhà bếp, bà cụ đang đeo tạp dề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418311/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.