Một giây sau, bình tĩnh dịch chuyển đi chỗ khác.
Tia sáng quá mờ, không nhìn rõ được dáng dấp cụ thể, chỉ mơ hồ vạch ra được một thân hình cao lớn vạm vỡ.
Đàm Hi cong môi, vạch lên một độ cong khinh miệt coi thường, để người lại đứng gác là có ý gì chứ? Sợ cô và Lưu Diệu sửa đổi khẩu cung hay sao?
“Có sao không?”
Chàng trai nhắm mắt chợp mắt, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, khó che giấu được sự khó tin và loạn nhịp, “Cô...”
“Kinh ngạc lắm à?”
“Tôi tưởng rằng...” Cô sẽ không đến.
Đàm Hi kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lóe sáng, “Có nói bao giờ thả anh đi không?”
“... Không.”
“Yên tâm, nhanh thôi.”
Giọng Lưu Diệu trầm khàn, khẽ cười, gật đầu đáp “Ừ.”
Đàm Hi bỗng chốc thả lỏng trở lại.
Căn cứ vào tình hình trước mắt, tất cả đều vẫn còn nằm trong phạm vi có thể khống chế được.
Đối thoại mấy câu qua loa, ai nấy đều có được đáp án mình cần. Lưu Diệu nhìn Đàm Hi rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, thân ảnh đứng trong góc căn phòng cử động, bước ra khỏi bóng tối. Ngọn đèn sáng trắng chiếu lên gương mặt anh tuấn của người đàn ông nhưng không làm tan đi sự lạnh lẽo ngưng kết nơi đáy mắt.
“Anh cũng nghe thấy rồi đấy, tôi...” Tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, Lưu Diệu giật mình chấn động. Anh ta lại nhìn thấy... sát khí trào dâng trong đôi mắt đó ư?
“Khi nào thì thả anh ta đi?” Trong căn phòng thẩm vấn bên cạnh, Đàm Hi lại hung hăng dọa người.
Trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418302/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.