“An An, gần đây em có gặp cậu Thập Nhất không?”
“Anh, anh thấy khó chịu ở đâu à?”
“Không phải anh...”
An An thở phào nhẹ nhõm, “Hình như cậu cũng đang ở Bắc Mĩ, em gọi điện hỏi xem sao...”
Năm phút sau.
An An đi từ ngoài ban công vào, biểu cảm... rất bất đắc dĩ.
“Sao? Không nghe điện thoại à?”
“Cậu... đang ở Las Vegas.”
An Tuyệt nhướng mày, vừa nhìn đã biết An An còn chưa nói hết.
“Ở cùng khách sạn với chúng ta, cùng một tầng luôn.”
“...”
“Hôm qua, chơi hai mươi mốt điểm, thua rồi.”
“Bao nhiêu?”
“Ừm... ba mươi triệu.”
An Tuyệt nhướng mày, “Người đang ở đâu rồi?”
“Bị bắt rồi, tạm thời thân phận chưa bị bại lộ, phải mang tiền đến mới chịu thả người.”
“Kinh Lôi, cậu mang tờ séc ba mươi triệu đến đại sảnh chuộc người. Thiểm Điện, đi thông báo cho Dịch Phong Tước.”
Nửa giờ sau.
“Cậu Tuyệt, tôi không có tâm trạng để đùa cợt với cậu đâu đấy.” Dịch Phong Tước chuẩn bị rời đi.
“Nếu đã đợi được nửa giờ rồi, thì cũng không ngại đợi thêm mấy phút nữa chứ.” An Tuyệt không nhanh không chậm.
Bước chân ngừng lại, hắn xoay người quay lại.
Bỗng nhiên, cánh cửa được đẩy vào từ bên ngoài. Kinh Lôi và Thiểm Điện đang dìu môt người đàn ông dung mạo tuấn mỹ vào trong, nói chuẩn xác là kẹp hai bên trái phải kéo người vào phòng.
“Chuyện gì thế này?” An Tuyệt trầm ngâm hỏi.
“Có, lẽ là uống say thôi.”
“...”
“...”
Khi Tịch Cẩn tỉnh lại, nhìn lên trần nhà, đột nhiên có một cảm giác không mấy chân thực.
“Xì...” Đau đầu.
Ngồi thẳng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418276/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.