Chương trước
Chương sau
Hai ngày gần đây, Đàm Hi cảm thấy hơi nhàm chán, một mình trong khách sạn, không ăn thì uống, à, còn ngủ nữa, sắp thành heo đến nơi rồi.
Lục Chinh đi sớm về muộn, cũng không biết đang bận gì.
Tuy trong lòng hiểu rất rõ việc anh dẫn cô xuất ngoại không chỉ đơn giản là đi du lịch, nhưng bị bỏ mặc thế này thì Đàm Hi vẫn thấy không được vui cho lắm.
Kết nối vào wifi khách sạn chơi vài trò chơi, ải cuối cùng vẫn không qua được, thế là càng cảm thấy bực bội.
Bấm lung tung một hồi, tắt giao diện trò chơi lại, mở phần danh bạ ra, cái tên “Chàng Ngốc” bắt đầu bằng chữ C đứng chễm chệ ở vị trí đầu tiên.
Đàm Hi gọi tới, thông báo rằng không có mạng, cô mới ý thức được đây là nước ngoài, không mở phần Roaming quốc tế thì không thể nào gọi điện thoại được.
Mò mẫm một hồi, mới làm xong thủ tục.
Vừa định gọi cho Lục Chinh thì nhận được ba tin nhắn liên tiếp, sau đó là n cuộc gọi nhỡ.
Tin nhắn do Hàn Sóc gửi tới, Đàm Hi mở ra, giây tiếp theo đổ mồ hôi hột.
Tin đầu tiên: “Gái à, cậu gặp phải phiền phức to rồi! Có một người đàn ông xông vào ký túc xá của chúng ta tìm cậu, còn nói là chồng cậu, dì quản lý đã đánh đuổi hắn đi, cậu cẩn thận chút nhé!”
Tin thứ hai: “Có một người tên là Chu Dịch tới tìm cậu. Ps: Lái xe xịn, chân siêu dài.”
Tin thứ ba: “Khi nào cậu trở về? Gọi điện thoại không được [Phẫn nộ]. Tên Chu Dịch kia lại tới, bà đây sắp bị hắn làm phiền đến chết rồi.”
Cuộc gọi nhỡ nhiều nhất là của Tống Bạch, Tần Thiên Lâm, Chu Dịch, Hàn Sóc.
Cô lập tức gọi lại, “… A Sóc, tớ Đàm Hi đây.”
“Hả?” Khựng lại, giây tiếp theo, “Chị hai, em xin chị làm ơn coi thời gian giùm đi, bây giờ là nửa đêm đấy nhé! Nửa đêm!” Giọng nói cắn răng nghiến lợi có pha trộn thêm chút khàn khàn khi vừa mới tỉnh dậy, vô cùng không kiên nhẫn.
“Ồ, chỗ tớ bên này đang là ban ngày, ánh nắng tươi sáng.”
“Cậu quá đáng lắm nhé!” Hàn Sóc kêu oa oa lên, tối qua cô mới thức đêm luyện hát, khó khăn lắm mới có thể ngủ một giấc ngon lành, ai biết được đột nhiên có điện thoại gọi tới, “Cô gái à, tuy tớ xem cậu là anh em, nhưng cậu cũng không thể chơi xỏ tớ thế được!”
“Được rồi, bớt lại đi. Tớ hỏi nghiêm túc này, cái tin nhắn kia là sao?”
“Hả? Tin nhắn gì?”
“Tin nhắn cậu gửi cho tớ đấy.”
“À, mấy hôm nay có một người tên Chu Dịch cứ cách vài hôm lại đến dò hỏi hành tung của cậu.”
“Tin nhắn đầu tiên là sao?”
“Tên biến thái đó à, cậu không cần để ý. Không nói lời nào đã xông thẳng vào ký túc xá, chỉ đích danh muốn tìm cậu, nói là chồng cậu! Ha ha ha… buồn cười chết mất thôi! Hắn ta là tên ngốc à?”
Đàm Hi mím môi.
Đầu dây bên kia, tiếng cười của Hàn Sóc dần biến mất: “Này… chắc sẽ không là…” chồng của cậu thật chứ?
“Tớ biết rồi, cứ thế nhé, bye.”
“Là sao? Cậu nói rõ ra xem nào! Alo! Vãi! Cúp máy thật rồi…” Hàn Sóc ném điện thoại đi, “Đúng là kỳ lạ khó hiểu!”
Chẳng lẽ… là thật sao?
Phì! Nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ.
Thôi vậy, cứ đi ngủ đã!
Đàm Hi không ngờ Tần Thiên Lâm lại nghênh ngang đến ký túc xá tìm cô, “Đồ biến thái! Đồ điên!”
Xem ra, chuyện cô và Lục Chinh không còn giấu được bao lâu nữa, cũng tốt, cũng nên lộ diện một cách quang minh chính đại rồi.
Chỉ tiếc là, đến bây giờ cô vẫn không làm rõ được rốt cuộc Tần Tấn Huy có âm mưu gì.
Giờ Zurich, 17 giờ chiều, trời đã bắt đầu tối, khi Đàm Hi gọi vào số máy của Lục Chinh lần thứ ba nhưng vẫn nhận được thông báo tắt máy, cô đá bay chiếc ghế bàn trà.
Cảm giác tủi thân khi bị lạnh nhạt và sự nhàm chán hoàn toàn bị bùng nổ ra ngoài, cô mặc áo khoác, cầm lấy túi và khăn choàng, trực tiếp ra ngoài.
Mạnh ai nấy chơi chứ gì?
Được! Không phải chỉ là Zurich thôi sao! Bà đây không tin chơi không được!
Ngón tay trỏ gõ liên tiếp xuống mặt tủ bằng kính, cửa được kéo ra, chủ cửa tiệm ăn mặc kín mít bước ra khỏi phòng, “Mua gì?”
Vừa mở miệng là có một mùi phô mai tỏa ra, chắc là đang ăn tối ở trong phòng.
“Thuốc lá.” Đàm Hi lên tiếng, đôi môi đỏ mọng.
Ông chủ tỏ mò quan sát cô gái Phương Đông gợi cảm nhưng thời thượng ở trước mặt này, cười nói: “Tiếng Pháp của cô rất chuẩn.”
“Vậy sao? Tiếng Đức của tôi có phải càng chuẩn hơn không?” Rõ ràng êm dịu, cộng với một khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp lại, mang theo một sự cao quý khiến người khác không dám nhìn gần.
Ông chủ lúng túng sờ mũi, “Dĩ nhiên.” Vốn muốn cưa cẩm, kết quả đối phương mới là cao thủ.
Dùng lời của Khổng Minh chính là: Xuất chinh giết địch, chưa báo được tin thắng trận thì đã mất mạng.
“Thuốc lá!”
“À, xin lỗi! Cô muốn mua hãng nào?”
“Winston bao mềm.”
“Đợi một chút!”
Đàm Hi lấy được thuốc, trả tiền xong rời đi, phải nói là tiêu sái, vạt áo khoác lướt qua, biến mất nơi lối vào trong nháy mắt.
Ông chủ khẽ làu bầu một câu, sau đó vén rèm vào phòng.
Mở bao, rút một điếu thuốc ra, ngậm vào trong miệng, một tay Đàm Hi đánh bật lửa, một tay chặn gió, sau đó cúi đầu lại gần, hít một hơi mạnh.
Khói thuốc trắng phun ra từ miệng cô, bao phủ xung quanh khuôn mặt, nhanh chóng làm mờ đi dung mạo của cô.
Cô lên đại một chiếc xe bus, nhìn khắp một lượt nhưng không thấy được chỗ trống nào, quyết định dựa tay vịn gần cửa sổ, lắc lưa theo nhịp xe.
Cô cau mày, dáng vẻ hút thuốc vừa thần bí vừa mị hoặc, nhất là đôi môi đỏ mọng quyến rũ ấy càng làm tôn lên nước da trắng ngần của cô.
Mười mấy ánh mắt tập trung vào người cô, nữ thì thấp giọng khen ngầu, nam thì ánh mắt rung động.
Lúc này, xe ghé vào trạm, đậu sát vạch dừng, một người đàn ông đứng dậy khỏi chỗ ngồi chuẩn bị xuống xe, lúc đi ngang qua người Đàm Hi, tay hắn suýt chút nữa đã chạm vào ngực cô.
Ánh mắt Đàm Hi lạnh xuống, quán tính lúc thắng xe khiến chiếc xe nghiêng về trước, hắn ta thừa cơ đè lên người cô, Đàm Hi đã có phòng bị từ trước, nhanh chóng né đi.
Khoảnh khắt hai người lướt qua nhau, tay của hắn lại chạm vào mông cô, Đàm Hi triệt để tức giận.
Cô xoay người giơ chân lên đá vào đầu gối hắn, hắn ta kêu gào thảm thiết.
“Phì!” Đàm Hi nhổ tàn thuốc lên người hắn, tranh thủ hắn ta đang còn ngơ ngác, cô lại đá vào đầu gối còn lại, nghiêng người, tay trái chặn bên ngoài, tay phải móc lên, vùng vai dùng sức quăng mạnh!
Một đòn vật hoàn mỹ.
“Đáng đời! Tên háo sắc!” Đàm Hi nhìn từ trên cao, cười lạnh lùng.
Tài xế thấy thế kêu lên Chúa ơi.
Các hành khách khác bật cười ha hả không nể mặt ai, có người còn huýt sáo, thậm chí có thể nghe thấy vài tiếng vỗ tai thưa thớt.
Đàm Hi lần lượt dùng tiếng Anh, Đức, Pháp để chửi một câu “khốn nạn“. Quả thật là siêu ngầu, hất mái tóc dài trực tiếp xuống xe.
Nhưng lại không biết rằng còn có hai người đàn ông theo cô xuống xe, một người là tên háo sắc bị cô vật ngã, người còn lại thì đeo kính đen và mũ lưỡi trai, nhìn không rõ mặt mũi.
Đàm Hi thầm chửi một tiếng “xui xẻo”, còn vỗ thật mạnh vào mông, cứ như bị dính thứ gì đó dơ bẩn lắm, trong lòng thầm mắng Lục Chinh vô số lần.
Một người, dị quốc tha hương, lưu lạc đầu đường xó chợ, gió lạnh thổi qua, cảnh trời càng ngày càng tối, cô nàng Đàm khịt mũi, siết chặt áo khoác.
Đột nhiên, ngừng bước, cô nhìn thấy một cửa hàng bán bánh kem, là lối trang trí màu hồng mà cô ghét nhất, nhưng lúc này lại khiến cô cảm thấy ấm áp một cách lạ thường.
Đẩy cửa bước vào, cô nhân viên cửa hàng xinh đẹp với chiếc mũi cao hóc mắt sâu vui vẻ nói: “Welcome!”
Đàm Hi tìm một vị trí gần tường, “Tiramisu, cảm ơn.”
“Ok, sẽ có ngay.”
Ăn một miếng bánh ngọt, tâm trạng tốt lên ngay tức thì, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị cho chàng ngốc nào đó thêm một cơ hội, “Shit!”
Di dộng hết pin, tự động tắt nguồn.
Đàm Hi chớp mắt, thở dài, thôi cứ ăn đã vậy.
Bên kia, Lục Chinh quả thật bận tối mặt tối mày, và Thời Cảnh, người vốn nên về nước lại có mặt ở đây!
“Thế nào?”
Lục Chinh vứt chiếc áo khoác đang vắt trên cánh tay lên ghế sô pha, xoa mi tâm, “Không đến.”
“Dịch Phong Tước quá gian xảo!” Thời Cảnh đấm tay xuống bàn khiến máy tính rung lên, trên màn hình là một chuỗi code chữ số tiếng Anh.
Trên mặt Lục Chinh ngoại trừ sự suy tư thì chẳng có bất kỳ lo lắng nào, cho dù ngày mai đã là kỳ hạn cuối cùng.
“Lão Lục, cho cậu.” Thời Cảnh đụng vào khuỷu tay của anh, ném một điếu thuốc lá qua.
Anh đón lấy chính xác, châm lửa, hút nhẹ một hơi, trông rất gợi cảm.
Thời Cảnh lấy lại bật lửa nằm trên bàn, châm lửa, chỉ thấy chân mày anh ta cau chặt, mỗi một ngụm dường như hút rất mạnh, chứng tỏ đã bực bội đến cực điểm.
Lục Chinh đánh một cái vào đầu anh ta, sau đó rút điếu thuốc trong miệng anh ta ra, vứt xuống đất, đạp tắt.
Thời Cảnh ngơ ngác.
Nhị Gia lạnh lùng lên tiếng: “Bực bội.”
“?” Cậu bực bội, thì liên quan quái gì đến tôi!
Kẹo Thập Cẩm thấy buồn bực trong lòng, đáng tiếc, bực bội nhưng không dám nói ra, chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng u oán ra sức nhìn về phía Lục Chinh, cứ như thể muốn châm ra được một cái lỗ nào không bằng!
Còn Lục Chinh vẫn cứ lạnh mặt, mặc kệ cho anh ta có nhìn trên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải, đều không có một chút cảm xúc nào.
Thời Cảnh chán nản, sự lo lắng dần dần bình phục lại, “Lão Lục, hai ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như thế thì chúng ta sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ đâu.”
“Gấp cái gì?”
“Còn lại một ngày cuối cùng, không gấp sao?” Thời Cảnh nhảy dựng lên, “Chỉ hôm nay thôi ông cụ đã gọi tới 7 lần, may mà chúng ta đã tắt máy, nếu không lỗ tai chắc sẽ đóng kén mất thôi!”
“Tin tức trong nước truyền tới lần trước xác định địa điểm giao dịch ở Zurich?”
“Chắc chắn. Trước đây, vụ án của Eite được sử dụng để phân tán sự chú ý của Dịch Phong Tước, đồng thời cũng khiến hắn thả lỏng cảnh giác, không ngờ tên này lại gian xảo đến thế, mồi đã đưa đến sát bên miệng, mà hắn vẫn chần chừ không chịu mắc câu!”
“Nếu có thể dễ dàng mắc câu như vậy thì đó không phải là Dịch Phong Tước nữa.”
Chân mày Thời Cảnh khẽ động, “Hay là, chúng ta có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của An gia ở châu Âu, khiến An Tuyệt ra mặt…”
“Không thể!”
“Tại sao?” Thời Cảnh nhảy dựng lên, “Những năm qua, cuộc chiến tranh đoạt của An Thị và tập đoàn Thiên Tước chưa bao giờ có dấu hiệu ngừng lại ở châu Âu. Lần trước, An Tuyệt kết hợp với Dạ Thần tiêu diệt sào huyệt của Thiên Tước ở Châu Phi, thâu tóm một lần bản đồ thế lực, Dịch Phong Tước chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng, nếu lấy An Tuyệt ra làm mồi nhử, chỉ dựa vào chuyện cũ của hai người này, còn sợ hắn không mắc câu sao?”
Lục Chinh lạnh lùng nhìn anh ta.
Thời Cảnh bị đông đến cứng người, “Cậu… nhìn tôi làm gì?”
“Tôi nhìn cậu xem có phải cậu càng sống càng thụt lùi không?” Lục Chinh đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như chim ưng toát lên vẻ lạnh lùng.
“…”
“An gia có địa vị thế nào? Không bàn đền việc An Tuyệt có đồng ý lộ diện hay không, chỉ dựa vào việc bản chất dính đến xã hội đen của An gia thì đã không thể nào hợp tác được với bên quân đội! Binh là binh, tặc là tặc, một đường ranh giới chia thành hai cực đoan, bên nào có quy tắc của bên nấy. An Tuyệt không đồng ý, ông Cát cũng sẽ không đồng ý.”
“Tôi…”
“Huống hồ, cậu cho rằng An gia và tập đoàn Thiên Tước thật sự chỉ có quan hệ đối địch hay sao? Những năm qua, tuy rằng thế lực hai bên tranh đấu không ngừng, nhưng lợi ích trong đó lại đan xen rất phức tạp. Dịch Phong Tước bị bắt, đồng nghĩ với việc tập đoàn Thiên Tước sẽ được cơ cấu lại, đến lúc đó sẽ phá vỡ thế cân bằng của hai bên, trong đó sẽ liên quan đến mọi phương diện, An gia chắc chắn cũng sẽ bị chịu ảnh hưởng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.