“Nhìn cái bộ dạng của cậu kìa!” Hứa Nhất Sơn cười mắng.
Nhưng trong lòng vẫn thấy xúc động như Phì Tử, trước đây, dù làm việc chăm chỉ ở công trường một năm trời cũng chưa chắc có thể kiếm được mười vạn.
“Cảm ơn anh Hoán.” Nhất Sơn ước lượng số tiền trong tay, cười cởi mở thẳng thắng.
Phì Tử cũng bắt chước làm theo.
A Phi suy nghĩ một lúc, dò hỏi: “Anh Hoán, nếu chúng ta đều được chia nhiều tiền như thế, thì phía chị Hi chắc sẽ không ít nhỉ?”
Ân Hoán dụi tắt đầu thuốc, cười như không cười nhìn hắn.
“Em chỉ hỏi chơi thế thôi.” A Phi cười ngượng ngùng.
“So với tính tình hào sảng của Nhất Sơn và thật thà của Phì Tử, người này xảo quyệt hơn nhiều, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, bản thân anh tự cân nhắc đi.”
Không biết vì sao, Ân Hoán đột nhiên nhớ đến lời Đàm Hi nói với hắn, cô cũng dùng cái kiểu cười như không cười, giống như biết hết mọi thứ, hắn chỉ tiện tay nhặt lên dùng thử, vậy mà đã có thể hù dọa được A Phi.
Thật là…
“A Phi,“ Ân Hoán vỗ tay áo, phủi bay bụi thuốc rơi vươn vãi, “Có phải cậu cảm thấy được chia ít đúng không?”
Vừa dứt lời, không chỉ sắc mặt An Phi thay đổi mà ngay cả Hứa Nhất Sơn và Phì Tử đều cảm thấy không được tự nhiên.
Ân Hoán cười lạnh: “Đừng nhắc anh không nhắc nhở các cậu, bao tử lớn cỡ nào thì ăn bát to cỡ đó thôi, coi chừng ăn nhiều quá chết vì đầy bụng lại không hay.”
Vẻ mặt ba người khiếp sợ.
Biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418166/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.