Mua được áo khoác vẫn chưa xong, Lục Chinh cứ nhất định kéo cô đi lựa áo khoác lông vũ.
“Không đi!” Đàm Hi đứng trước cửa, sống chết cũng không chịu vào.
“Đàm Hi!”
“Không phải đã mua áo khoác rồi sao? Em đang tiết kiệm tiền giùm anh.” Cô đứng đó, chớp mắt, bày ra bộ dáng “Em rất hiền thục, mau khen em đi“.
Khóe môi Lục Chinh co giật.
Đau răng!
Không miễn cưỡng cô nữa, anh dứt khoát tự đi vào, lượn một vòng, chỉ vào chiếc áo lông vũ màu trắng dài đến mắt cá chân nằm trong tủ kính, “Chiếc này.”
Nhân viên bán hàng lần đầu thấy một người đàn ông đẹp trai như thế bước vào cửa hàng quần áo nữ, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại được.
Lục Chinh lặp lại, mặt mày âm trầm.
“Hả? Vâng. Xin hỏi anh muốn size nào?”
“Có những size nào?”
“S, M, L, XL”
Tầm mắt của anh nhìn ra ngoài cửa, như đang ước định thân hình của Đàm Hi, “Lấy size XS.”
“À… Kiểu áo lông này khi thiết kế vốn đã nhỏ, nếu anh muốn lấy size XS thì nên gọi người mặc đến thử là tốt nhất.”
Đàm Hi đứng ở cửa, cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng xuyên qua cửa sổ trưng bày, cô nhìn thấy Lục Chinh đang cúi đầu nói chuyện với một nhân viên phục vụ đang mỉm cười ngọt ngào, hai người đứng rất gần, toát lên một sự mập mờ ái muội.
Nhất thời, tim cô chùng xuống.
Cũng không cần biết đồ có xấu hay không, lập tức đẩy cửa bước vào.
Một sự buồn cười nhanh chóng lướt qua trong mắt Lục Chinh, anh âm thầm lùi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418158/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.