“Cô Sầm Uất Nhiên, có thể không hề khoa trương khi nói rằng, bây giờ em đã là một thành viên trong hàng ngũ phú bà hàng đầu, vô cùng cao quý, không sợ tôi tham lam ra giá trên trời à?”
“Phú bà hàng đầu?” Cô giật mình kinh hãi, “Có nghiêm trọng vậy không?”
“Đương nhiên rồi! Tôi còn biểu đạt tương đối hàm súc, nếu đổi lại là người khác có khi còn lập tức quỳ rạp xuống chân cầu bao nuôi ấy chứ.”
“Anh hài hước thật đấy!”
Ánh mắt Giang Dự trở nên trịnh trọng, “Nhiên Nhiên, tôi không nói đùa.”
Người con gái hơi ngẩn người.
“Thực ra…”
“Anh chị muốn uống gì ạ?” Nhân viên phục vụ quán đứng bên cạnh tươi cười cúi chào.
Giang Dự đã định chuẩn bị nói ra nhưng lại bị cắt ngang như vậy.
“Latte, còn anh?” Ngước mắt lên hỏi anh ta.
“Mocha.”
“Dạ vâng, xin anh chị đợi một lát.”
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, hai người lại tạm thời rơi vào trầm mặc.
“Thực ra, em không cần cảm ơn tôi.” Giang Dự cười nói, “Là chú Sầm. Chú sợ em gặp nguy hiểm cho nên mới tìm tôi nhờ giúp đỡ.”
“Nhưng người cứu tôi là anh.”
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Dự nhận ra được sự nghiêm túc trong đôi mắt cô, “Cho nên em hạ quyết tâm muốn trả ơn?”
“Có ơn tất phải báo đáp.”
“Nếu tôi chỉ muốn em lấy thân báo đáp thì sao?”
Sầm Uất Nhiên phút chốc thu lại ánh mắt, “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”
Giang Dự hơi ngẩn người, dường như có vẻ không tin nổi.
“Thật đấy.”
“…”
Giang Dự thầm mắng mình u mê, liều lĩnh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418145/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.