Đến khi tắm xong, Đàm Hi cũng ngủ mất.
Lục Chinh bọc người cô trong chiếc khăn tắm, bế cô lên giường, lau khô, rồi đắp chăn cho cô.
Cô gái ưm một tiếng, hai bên mày nhíu lại.
Giơ tay ra vỗ về, cúi người hôn cô.
“Khốn nạn...” Nắm đấm tay hơi cuộn chặt lại, đặt bên cạnh gối, nhỏ giọng ngâm nga, giống như ấm ức, lại giống như làm nũng.
“Hi Hi?”
Hai mắt nhắm chặt lại, lông mi dài chớp chớp.
Lục Chinh thở dài, giơ tay ra chạm nhẹ vào chóp mũi cô: “Em ấy...”
Ba phần bất đắc dĩ, bảy phần dung túng.
Kéo chăn lên, xoay người đi vào phòng tắm, tiếng nước nhanh chóng truyền ra ngoài.
Dội người xong, anh chui vào trong chăn, tay chân áp sát lại ôm cơ thể trắng nõn đang cuộn tròn lại vào trong lòng, tắt đèn, nhắm mắt lại.
Căn phòng yên tĩnh.
Đàm Hi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, một mảng màu đỏ nóng bỏng, xung quanh bùng lên một ngọn lửa, tiếp đó ngọn lửa vọt lên cao, là màu vàng rực sáng loáng.
Nhiệt độ càng lúc càng cao, từ gót chân lên đến lồng ngực, giống như có một luồng khí nóng đang bao phủ, từng lỗ chân lông đều như đang điên cuồng kêu gào.
Đập vào mắt là biển lửa tận cùng, mặc cho cô nhảy nhót chạy trốn thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Nóng...”
Đàm Hi mở to mắt, rèm cửa màu xanh xám đón gió lay động, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang chiếu rọi, phía chân trời, mây rực lửa đỏ.
Lưng cô đang dán vào một vòm ngực nóng bỏng, trên cái bụng nhỏ và trước ngực là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418133/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.