“Làm gì?”
“Ăn cơm.”
Hai người đứng cùng nhau chờ thang máy, Lục Chinh đặt tay lên hông cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đàm Hi ngoài miệng không nói gì nhưng thần thái thoải mái và đôi mắt híp lại một nửa đã nói lên rằng tâm trạng lúc này của cô là vô cùng hài lòng.
“Thoải mái không?”
“Ừm, mạnh hơn một chút, dịch sang bên phải…”
“Thế này à?” Ánh mắt người đàn ông u ám, thâm thúy vô biên.
“Xí… đừng có mạnh quá.”
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, bên trong không có người, hai người sải bước vào.
“Ăn gì nhỉ?” Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh.
“Em muốn ăn gì?”
Cô nhún vai, “Em gì cũng được.”
Hai người lái xe đến bên bờ biển, Tân Thị là một thành phố biển nổi tiếng sầm uất, đồ hải sản được coi là số một.
Gọi đồ ăn xong, hai người tìm một chiếc bàn nhỏ thấp ở trong góc, nhìn ra bên ngoài, xung quanh còn có những quầy hàng nhỏ, làm ăn vô cùng tấp nập.
“Khi nào anh về?”
Lục Chinh lạnh lùng liếc nhìn: “Đuổi anh à?”
Đàm Hi dùng đầu ngón tay cào cào vào lòng bàn tay anh, giống như an ủi, lại giống như trêu chọc, “Sao em nỡ chứ?”
“Nhóc con!”
“Cậu ơi,” Đàm Hi dứt khoát di chuyển từ phía đối diện sang ngồi bên cạnh anh, dựa vào người đàn ông, như thế không có xương, “Lần này cậu đến đây, ngoài việc thỏa mãn nhớ nhung của cái vật nhỏ ở dưới đũng quần kia, còn muốn làm gì nữa không?”
“Làm em.”
“Đáng ghét!” Nhéo lấy một mảng thịt trên hông anh lắc mạnh một cái, “Ngoài việc này ra còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418130/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.