“C
ậu… cậu không sao chứ?” Thấy Đàm Hi vừa phẫn nộ lại vừa băn khoăn, Hàn Sóc mở lời, giơ tay ra lắc lư trước mặt cô.
“Có lẽ là chuyện tớ sắp nói ra sau đây không tốt như vậy, cậu phải có sự chuẩn bị về tâm lý.”
Hàn Sóc cho tay vào túi quần theo thói quen, cho tay một nửa mới phát hiện ra mình đang mặc một chiếc váy hở bạo và dùng áo choàng làm khăn quây.
Sắc mặt hơi khó xử.
“Ừm… cậu nói đi.”
“Tớ nghi ngờ, trong thuốc Lâm Tranh đưa cho cậu hút có ma túy.”
“Ma túy?” Thoáng chốc ngẩn người, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, cúi đầu, cười trầm ngâm, đôi mắt lộ vẻ tự giễu, “Mụ ta đã hao tổn tâm sức dùng thứ này để trói buộc tớ lại.”
Thực ra, trí thông minh của Hàn Sóc cũng không đến mức đáng nghi ngại như Đàm Hi tưởng tượng, sau đó, cô ấy cũng bắt đầu phát hiện ra có điều gì đó không ổn, muốn dựa vào nghị lực của mình để cai nghiện.
Nhưng hiệu quả không rõ rệt.
Tối nay, cô vẫn không thể nhịn lại được, đón lấy bao thuốc Lâm Tranh đưa cho, rõ ràng cô đã biết…
“Cậu định làm thế nào?” Hàn Sóc bình tĩnh đến mức vượt qua dự liệu của Đàm Hi.
“Thì nhịn thôi! Ở mấy cửa hàng đen ở Hồng Kông rất hay thấy ma túy, tớ có thể cai được lần thứ nhất, thì cũng có thể cai được lần thứ hai.” Gió nhẹ mây bay.
Đàm Hi hơi kinh ngạc, “Cậu…”
“Chạy đi, còn hai mươi phút nữa là đến giờ đóng cửa kí túc xá rồi.”
“…”
Khi hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418120/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.