Đàm Hi kể lại một lượt tình hình đại khái mà mình biết, bao gồm cả tổ chức nhân viên của Sầm gia, và hiện trạng phát triển ngày hôm nay của Sầm Thị.
Sầm Uất Nhiên nghe rất chăm chú, thi thoảng sẽ có câu hỏi, Đàm Hi cũng cố gắng giải đáp.
“Vậy còn bối cảnh của Tần Dung đó thì sao?”
“Tần gia không sánh được với Sầm gia, mấy năm nay vẫn luôn đi xuống, miễn cưỡng đứng vững được một chân trong ngành bất động sản, nhưng cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.” Đề tài câu chuyện lại được thay đổi, “Nhưng vẫn không thể xem thường được.”
Câu nói này của Đàm Hi có ý nhắc nhở Sầm Uất Nhiên.
Theo như cô thấy, Tần gia không đến mức đáng sợ, nhưng đối với thực lực của vợ chồng Ân Hoán hiện nay thì không thích hợp để so găng đối đầu trực diện với nhau.
Giống như cách nói bình thường là, lạc đà chết đói vẫn còn to hơn ngựa.
Đàm Hi có thể bảo vệ được Ân Hoán một hai lần nhưng khi quá nhiều lần thì cô cũng bất lực thôi.
“Ừm, chị biết rồi.” Sầm Uất Nhiên không ngốc, chỉ một chút là hiểu.
“Thái độ của Sầm… gia bên kia thế nào?” Đàm Hi vốn dĩ định nói Sầm Chấn Đông, nhưng suy nghĩ đến tâm trạng của Sầm Uất Nhiên, cô cảm thấy nên uyển chuyển một chút thì hơn.
“Tạm thời chưa có động tĩnh gì, ông ấy… vẫn chưa tỉnh lại.”
Sầm Uất Nhiên lại kể cho Đàm Hi nghe chuyện di chúc, còn hỏi cô nên làm thế nào.
Đàm Hi dở khóc dở cười, “Chị nghĩ thế nào thì cứ làm thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418113/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.