Đ
àm Hi cũng chẳng rõ mình ngủ quên như thế nào.
Tỉnh lại thì đã tới giữa trưa.
An An và Nhiễm Dao đều không có ở ký túc xá, Hàn Sóc đang ôm đàn guitar gảy, vẫn là tạo hình kì quái, trang điểm vô cùng đậm.
Một chân đặt trên ngăn tủ, cúi đầu rủ mi, ba phần tối tăm, bảy phần còn lại trong mắt Đàm Hi rõ ràng là làm màu.
Khoác cái áo khoác xuống giường, ngủ xong một giấc cũng không còn cảm thấy đau đớn như trước nữa.
Cô đặt túi nước ấm lên bàn của Nhiễm Dao, lại pha nốt gói trà gừng đường đỏ cuối cùng, ôm cái cốc thổi nhè nhẹ.
Thuận tay mở máy tính xem tin tức thị trường chứng khoán, lại lướt một vòng trên diễn đàn, ý cười thâm sâu.
Nửa tiếng sau, An An và Nhiễm Dao về, còn mang cho cô một hộp cơm trưa.
“Hàn Sóc cũng ở nhà à? Xin lỗi, tớ không biết...” Tiểu công trúa lè lưỡi, hơi xấu hổ, sớm biết thế thì đã mua hai hộp rồi.
“Tớ ăn rồi.” Đầu cũng không ngẩng lên, giọng điệu lạnh nhạt.
Mấy ngày kế tiếp, Đàm Hi thấy đỡ hơn một chút, vung tay lên: “Tớ mời các cậu đi ăn món cay Tứ Xuyên.”
Đương nhiên, “các cậu” ở đây không bao gồm Smart.
Hàn Sóc cũng biết Đàm Hi không thích mình nên cũng cõng guitar đi mất.
Tiểu công trúa nhìn bóng dáng cô bạn đi xa dần, đột nhiên thấy thương cảm: “Hi Hi, nhìn cậu ấy cô đơn quá, cậu...”
Mắt lạnh liếc xéo, Nhiễm Dao hậm hực ngậm miệng.
Quay đầu nhìn về phía An An ấm ức: “An An, cậu nhìn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418108/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.