“Anh thả em xuống ngay!” Đàm Hi sử dụng cả chân và tay để khua khoắng.
Bàn tay lớn vỗ hai cái lên mông đen đét, cảm giác trơn trượt và mềm mại truyền đến.
“Ngoan ngoãn cho anh.” Ánh mắt người đàn ông tối lại.
Nghĩ đến ánh mắt hoặc kinh diễm hoặc bỉ ổi của những gã đàn ông ngoài kia, anh không thể nhịn được cơn tức này.
“Em buồn nôn.” Đàm Hi sắp nôn ra rồi.
“Cố chịu.”
“Tên khốn nhà anh...” Cô có cảm giác mình chẳng khác nào một con cá bị vớt lên bờ, lúc đầu còn có thể giãy đành đạch, nhưng càng về sau thì càng lực bất tòng tâm.
Cuối cùng, chỉ có thể tùy ý để anh khiêng, không ngừng lắc la lắc lư.
Rốt cuộc, người đàn ông cũng dừng lại, Đàm Hi bị ném lên sàn trúc, tay đột nhiên buông lỏng ra, khăn tắm bị tuột xuống quá nửa, lộ ra đầu vai thon gầy trắng nõn và hai bên xương quai xanh tinh xảo.
Hốc mắt Lục Chinh nóng lên, xoay người đóng cửa, trong không gian hẹp chỉ còn ánh đèn mờ nhạt.
Đàm Hi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy cả người lạnh toát, khăn tắm bị người đàn ông kéo xuống một cách thô bạo, ném xuống đất cho hả giận.
Bên chân có khí nóng dâng lên cuồn cuộn, tiếp xúc với làn da lạnh lẽo, ngưng kết thành những đám sương ướt át, lúc này Đàm Hi mới nhận ra bọn họ đã tới khu hai, tầm mắt đảo quanh, phòng số 6.
Trong căn phòng kín mít, hai cái quạt gió ở hai bên đang thổi phành phạch.
Ánh đèn màu vàng cam cực kỳ ái muội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418095/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.