Hiển nhiên, đều không thể.
Đàm Hi vẫn phải ngoan ngoãn bưng chén trà, đưa tới, nhếch môi cười: “Cậu uống trà đi ạ!”
“Ừ.” Giọng điệu lạnh nhạt, giơ tay nhận lấy.
“... A Chinh, chị nghe bảo lần này đấu thầu trả giá kịch liệt lắn, hình như còn có cả công ty nước ngoài, người ta bảo biết người biết ta trăm trận trăm thắng, em xem có thể...”
“Trà ngon.”
Lục Thảo mới nói được một nửa đã thình lình bị cắt ngang, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại như thường.
“Trà mới của năm nay đấy, lúc em về thì thuận đường mang một chút về Lục gia để ông nội nếm thử xem.”
“Chị cả có tâm.”
Lục Thảo cố gắng cười tươi: “Chuyện nên làm mà.”
Hai cha con Tần Tấn Huy và Tần Thiên Lâm liếc nhìn nhau, vẻ mặt ngưng trọng.
Đàm Hi nhún vai, nhân cơ hội này chuồn êm, dù sao còn lâu mới tới bữa tối, giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi đây này.
Người này sao lại nói tới là tới thật thế này?
Chẳng lẽ tới đón cô thật sao?
Trở lại phòng khách, khóa trái cửa, lúc này mới thở phào một hơi.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, là Ân Hoán gọi tới.
“Alo.”
“Có tình hình mới!” Đầu bên kia nói rất to và vang.
Đàm Hi đi tới mép giường ngồi xuống, cười hỏi: “Lãi được bao nhiêu rồi?”
“Ô, sao cô biết là có lãi?”
“Nếu thua tiền thì anh còn vui mừng thế được sao, nếu thế tôi nghĩ anh nên tới khoa thần kinh khám đấy.”
“Vui mừng á? Có à?” Ân Hoán giơ tay sờ lên mặt mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418087/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.