Hắn căm ghét Đàm Hi tự mình đa tình, cũng trách Hề Đình lương thiện, mềm yếu.
Tần Thiên Lâm hắn không phải là vật phẩm có thể xô tới đẩy lui, có thể tùy ý chi phối. Sự kiêu ngạo của hắn không cho phép bản thân phải nói lời níu kéo một người phụ nữ đã quyết ý ra đi.
Vì thế, hắn về nước.
Nhanh chóng xử lý hết công việc tồn đọng, lúc nhàn rỗi lại không khỏi nhớ tới người phụ nữ đó, tình cảm mấy năm liền, rốt cuộc cũng là yêu đương chân thành, không phải nói quên là có thể quên.
Nhưng cũng chỉ là nhớ nhung.
Hắn đã cho cô ấy một cơ hội, sẽ không bao giờ cho lần thứ hai nữa.
Ngày nọ, hắn vừa kết thúc một buổi xã giao, vốn định lái xe về chung cư, kết quả, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy tới trường học mà Hề Đình từng dạy.
Đứng ở dưới khu dạy học, hắn đã từng đứng ở đây vô số lần đón cô ấy tan tầm.
Lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay vuốt nhẹ trên màn hình, nhưng vẫn không ấn cuộc gọi, dứt khoát xóa tên người liên hệ.
Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hắn híp mắt, đi theo.
Lại thấy Đàm Hi đi tới bên hồ, lấy giá vẽ và bút chì ra, bắt đầu vẽ tranh.
Hắn yên lặng đứng ở phía sau, thiếu nữ vẽ những nét bút đậm nhạt, thuần thục phác họa ra hình dáng một người, tóc ngắn, áo gió, cầm ô, lúc đang chuẩn bị vẽ mặt thì đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy hắn.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418081/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.