“Đi mua cho cháu một bát đi mà?” Chớp chớp mắt, cô gái nghiêng đầu, cười đến mặt mày cong cong.
“Xì, ông là nô bộc để cho cô sai khiến đấy à?” Lục Chinh cười lạnh, nhưng vẻ mặt càng lúc càng thong dong hơn, giống như chú mèo hoa đang lấy việc trêu chọc chú chuột nhỏ làm niềm vui.
Tư thế ưu nhã “để xem cô hoành hành được đến khi nào”, nhưng lại không che giấu được vẻ lưu manh vốn có của bản thân mình.
Dáng vẻ vô cùng ngứa đòn.
Làm cho ý chí sắt đá của cô nàng nào đó hết buông lỏng rồi lại căng lên, căng lên rồi lại buông lỏng ra, liên tục mấy lần liền.
Trên mặt cười xán lạn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đàm Hi cô đã sống hai kiếp, nếu chút tính nhẫn nại này cũng không có thì sao có thể tiếp tục lăn lộn nơi phồn hoa này nữa đây?
“He he... Đâu có đâu! Nếu cậu mà thành nô bộc thì có lẽ những người khác chính là phân ngựa rồi.”
“Phân ngựa?”
“Thì bị cậu dẫm lên đó!”
Thời Trung cổ châu Âu, nô lệ dìu chủ nhân lên xe ngựa, còn bản thân đi bộ theo phía sau, như vậy chẳng phải là phân ngựa thì còn là gì?
“Cậu nhìn cậu đi, đã ăn no rồi sao lại còn đi coi thường mình làm gì chứ? Làm vậy chẳng phải là hạ thấp đẳng cấp của cậu xuống hay sao...”
“Ồ, nói vậy tức là lỗi của ông đây hả?”
Đàm Hi bĩu môi, nháy mắt đã thu lại vẻ mặt ghét bỏ.
Đồ đàn ông thối tha, còn biết được đằng chân lân đằng đầu nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/417953/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.