Anh ta nở nụ cười nhạt: “Đừng đi vội, ngồi xuống đã.”
Nhiễm Dao không nhúc nhích. “Nghe lời, em cũng biết anh là kẻ điên mà.” “Nghiêm Phóng!” Nhiễm Dao trừng to hai mắt, hai má đỏ bừng. Cô tức giận, cũng sốt ruột. “Yên tâm, anh không làm gì đâu. Nói chuyện cũng không được ư? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè cùng lớn lên với nhau.” Cô mím môi, hơi dao động. “Tuy có1thể em không còn thích thú gì, nhưng chỗ này của anh...” Anh ta vỗ vào ngực mình, “Vẫn luôn nhớ đến, không bao giờ quên.”
Nghiêm Phóng quá hiểu Nhiễm Dao, biết cô ăn mềm không ăn cứng.
Quả nhiên, cô bé lại ngồi xuống...
“Rốt cuộc anh muốn nói gì? Tôi vẫn còn có việc.” Biểu cảm lạnh lùng, nhưng giọng điệu đã dịu lại không ít.
“Lần này anh về nước thì không định đi tiếp nữa.”
“...Ò.”
“Nếu bây giờ em8đang độc thân, chúng ta...”
“Không phải!”
Nghiêm Phóng sửng sốt. “Tôi không độc thân.” Nhiễm Dạo nghiêm túc, không có ý như nói đùa. Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt hung tác: “Lừa anh?” “A Phóng, anh tỉnh lại đi, chúng ta không thể đâu!” “Vì sao không thể?” Đột nhiên đứng dậy, hai tay chống lên bàn. Hắn ta ghé sát đến trước mặt cô, mỗi một chữ như được thốt ra từ kẽ răng. Nhiễm Dao ngửa2người về sau, muốn né tránh đi. Dường như đối phương đã sớm phát hiện được ý đồ của cô. Hắn ta nắm chặt cằm cô lại. Nhiễm Dao bực bội, đánh một cái lên tay hắn ta.
Bop!
Giòn tan.
Hai người sửng sốt. “Khi bé chơi đồ hàng, em vẫn luôn là cô dâu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867565/chuong-1184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.