Người bên cạnh không rõ vị đại gia này rốt cuộc bị làm sao, nói dừng là dừng, biểu cảm cũng trầm hẳn xuống. 
Nhưng Thái Dũng thì biết. Anh ta đã chứng kiến chặng đường Tống Tử Văn và Nhiễm Dao trải qua, rõ ràng là một cặp xứng đôi đến thế, nhưng tại sao... 
Haiz! 
Có lẽ là ánh mắt1của người đàn ông quá nóng bỏng, nên Nhiễm Dao phát giác ra được, ngước lên nhìn, thế là chạm ngay phải ánh mắt thâm sâu của Tổng Tử Văn. 
Cô chỉ hơi ngây người, rồi lãnh đạm nhìn đi chỗ khác. 
Bàn tay đang rủ xuống bên thân của người đàn ông bỗng siết chặt lấy quần tây. 
Nhưng dường như8Sở Kiều lại không phát hiện ra được điều gì, vẫn còn tiếp tục trêu chọc Nhiễm Dao, “Này, sao cô lại không nói gì nữa thế? Nói đi, nói đi, nói đi...” Miệng vẫn luyên thuyên không ngớt, còn dùng tay chọc chọc vào cằm cô. 
Giống như đang trêu chọc chú mèo con. 
Nhiễm Dao vẫn không động đậy.2Ánh mắt Tống Tử Văn tối xuống, hàm răng nghiến chặt. “Giận rồi à?” Sở Kiều thu tay lại, vẻ mặt luống cuống, “Đừng mà, tôi chỉ trêu cô chút thôi...” 
“Í? Đó chẳng phải là con trai út của nhà Cục trưởng Sở sao?” Một người đàn ông trung niên bụng phệ đứng cạnh Tống Tử Văn đột nhiên4lên tiếng. 
Sở Kiêu vô thức ngước lên nhìn. 
Người đàn ông cười ha hả, rồi đi về phía anh ta: “A Kiêu? Bác không nhận lầm người chứ?” 
“Ngài là... bác Vương?” “Ái chà! Mấy năm mới về nước, thế mà thằng nhóc này vẫn còn nhận ra bác Vương cơ à?” Sở Kiều thu lại vẻ mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867535/chuong-1154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.