“Vậy sao?” Đôi mắt hạnh của Nhiễm Dao sáng bừng như sao trời. 
“He he, biết ngay là cô sẽ thích mà!” Vẻ mặt Sở Kiều chắc chắn. 
Trước đây khi hai người cùng đi ăn, anh ta đã phát hiện ra dường như Nhiễm Dao rất thích món vịt quay. Ví dụ như, khi gọi đồ ăn, nếu như cửa hàng có, món chính bắt buộc sẽ gọi một món vịt quay, cho dù không biết có1phải là hương vị chính tông không, nhưng cứ gọi đã rồi tính. Sau khi mang đến lại còn trộn cả hoa tiêu, gia vị tẩm ướp để nướng, trên da vịt còn có một lớp cà ri thoa lên trên. 
Suýt nữa thì khiến anh ta thấy buồn nôn muốn chết. 
Bắt nạt anh ta mấy năm nay không về nước, không phải là người thủ đô chính gốc đúng không? Chỉ có chút đồ chơi cỏn8con đó, mà cũng có thể được gọi là “vịt quay” hay sao? Nhưng Nhiễm Dao lại ăn rất hài lòng, chỉ có thể nói là... Cô bé này, yêu cầu quá thấp. 
“Hôm nay tôi sẽ đưa cô đi nếm thử mùi vị món vịt quay chính tông!” 
“.. À à, anh nặng quá đi.” “Nhưng tôi đã bảo lái xe đi rồi.” 
“Ngại quá, chỉ có thể phiền cô dìu tôi thôi.” Sở Kiêu đứng một chân,2nhưng không còn dồn trọng lượng cơ thể lên người Nhiễm Dạo nữa. 
Anh ta không nỡ! Một lát nữa bị đè hỏng thì anh ta sẽ đau lòng chết mất! 
Nhiễm Dao cảm thấy vai nhẹ hơn, nên thầm thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy anh có đi được không?” 
“Được chứ.” 
“Anh nhìn đường đi... phía trước có bậc thang kìa!” “Sao, cô sợ tôi ngã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867534/chuong-1153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.