Đàm Hi đi được hai ngày, Lục Chinh vẫn đi làm như bình thường nhưng khí áp quanh người đã tăng lên cấp N rồi. 
Không chỉ Trần Khải cảm nhận được mà nhân viên cấp thấp hơn cũng đã thể nghiệm qua. 
“Giám đốc Ngô lại bị ăn chửi và đuổi1ra ngoài đấy à?” 
“Chửi? Anh cũng quá để cao Ngô béo rồi đấy. Lục Tổng chỉ cần dùng ánh mắt là đã xử lý được lão béo đó rồi, trừng như này này, một giây sau lão béo đã mềm cả chân đấy biết không?” 
“Khủng bố thế sao?” 
“Anh có thể8đi thử xem?” 
“Thôi bỏ đi...” 
“Theo lý thuyết, khoảng thời gian trước còn phát kẹo mừng, mấy ngày này đáng ra phải là đêm xuân ngắn ngủi, từ đây hoàng đế không lên triều sớm nữa mới đúng chứ!” 
“Không phải nguyên nhân tình cảm, vậy chẳng lẽ có vấn đề gì2trong làm ăn ư?” 
“Công ty vẫn vận hành tốt đẹp mà, mỗi ngày đều hốt bạc, có thể xảy ra vấn đề gì được?” 
“Rồi! Tôi hiểu ra rồi.” Vỗ tay chát một cái. 
“Hiểu ra cái gì?” 
“Không được thỏa mãn chuyện ấy chứ sao!” 
“Vui quá nhỉ? Đang nói gì thế: Cho4tôi nghe với nào.” Trần Khải đột ngột xuất hiện ở cửa văn phòng như một bóng ma. 
Mọi người một giây trước còn đang ríu rít lập tức im như thóc. 
“Nói đi, sao không tiếp tục nữa? Hay là tại tôi ở đây nên mọi người không tiện nói ra?” 
“Không... không ạ...” 
“Thư ký Trần, sao anh lại xuống đây thế? Uống cà phê à?” 
“Sếp vừa mới gọi đồ ăn nhanh buổi chiều, nếu không chê thì anh cũng ăn cùng đi.” 
“Chỗ tôi còn có cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867510/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.