Thời gian sau đó, đầu gối của Lục Giác Dân đã trở thành chỗ ngồi chuyên thuộc của cô bé con. 
Một già một trẻ, rõ ràng kém nhau tới mấy chục tuổi nhưng dường như lại có thể nói chuyện mãi không hết để tài. 
“Cụ ơi, tại sao ngoài miệng của cụ lại có tua rua thế ạ?” 
“Cái này gọi là râu, đàn ông ai cũng có.” 
“Thế tại sao em trai lại không có ạ?” 
“Em trai còn bé.” 
“Bé thì không phải đàn ông hay sao ạ? Em ấy cũng có chim nhỏ mà...” 
“... Bỏ qua vấn đề này đi!” 
A Lưu ném PSP, hầm hừ trừng mắt với cô bé. 
Vẻ mặt Ngộ Hạ ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao, cô bé có nói sai cái gì à? Tại sao vẻ mặt của cụ bà và ông Từ đều kỳ quái như thế chứ? “Cụ ơi, tại sao cụ chỉ bế cháu thôi ạ?” 
“Cái này...” Lục Giác Dân đưa mắt nhìn đứa bé còn lại ở cách đó không xa. Thực ra ông cụ cũng muốn bế chắt trai lắm nhưng thằng nhóc đó căn bản chẳng thèm để ý tới ông. Đúng là con của Lục Chinh, tính cách thối y như nhau. 
“Có phải vì Hạ Hạ đáng yêu nhất nên cụ mới không nỡ buông cháu ra không?” Lục Giác Dân không nhịn được bật cười, buồn bực lập tức tan biến, “Đúng thế, cháu ngoan nhất, đáng yêu nhất!” 
“Yeah!” Giơ tay hình cái kéo. 
Những gì Lục Giác Dân nói một ngày hôm nay còn nhiều hơn ba tháng liền cộng lại, chịu thôi, ai bảo Ngộ Hạ là một cô bé rất hay tò mò, các câu hỏi không ngừng được đặt ra chứ. 
Thần kỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867452/chuong-1071.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.