Nhỏ nhắn và mảnh khảnh. 
Còn có cả sự ấm áp. 
Y như năm năm trước đây, chẳng có gì khác biệt cả. 
Chẳng phải người ta cứ nói phụ nữ sinh con xong thì dáng người sẽ thay đổi ít nhiều hay sao? Lục Chinh buồn bực. 
Đó là vì anh không biết lúc Đàm Hi ở nước ngoài, mỗi cuối tuần đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để tập thể hình, cũng không biết được cô đã phải kiên trì bao nhiêu lâu mới có được hiệu quả thế này. 
“Đi thôi.” 
Hai người tiến vào. 
Người phục vụ lập tức tiến lên, dẫn bọn họ tới phòng ăn. 
“Là ở nơi này, mời hai vị.” Lùi lại nửa bước, nhường đường cho Lục Chinh. 
Lục Chinh giơ tay ra đặt lên then cửa, hơi dùng sức, nháy mắt liền để hé ra một cái khe hẹp. 
Đàm Hi liếc nhìn anh, sau đó đẩy hẳn cửa ra, một biển màu hồng phấn đập thẳng vào mặt. Cô nghiêng đầu tránh đi theo bản năng, đến khi tập trung nhìn lại, tuy tố chất tâm lý mạnh mẽ cũng không khỏi bị tình cảnh trước mắt dọa cho há hốc mồm. 
Căn phòng vốn dĩ được trang hoàng rất tinh tế giờ chất đầy bóng bay màu hồng... trên mặt đấy, bay trên không trung, thậm chí trên trần nhà cũng ngập tràn. 
Cách chỗ cô đứng khoảng ba bước, một hình trái tim được xếp bằng hoa hồng, ở giữa còn có một vòng những ngọn nến lung linh nữa. 
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, muốn cười nhưng lại không dám cười. 
Lúc này, Lục Chinh đi lướt qua cô, đứng ở giữa trái tim, mặt đối mặt với Đàm Hi, không biết lội từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867422/chuong-1041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.