Mười phút sau, nữ doanh nhân giỏi giang mặc vest đã lập tức biến thành một người phụ nữ đầy thời thượng. 
Áo cổ yếm màu đen để lộ ra hai bờ vai trắng như tuyết, phối hợp với quần lụa ống rộng, một đối cao gót màu đen đính đá khiến cho đôi chân càng thêm dài và thẳng tắp. 
Khóa tài liệu lại, sau đó xách túi rời đi. 
Đi qua nơi nào liên để lại một làn gió thơm ở đó. 
“Đàm Tổng, đi thong thả.” 
“Đàm Tổng, tạm biệt.” “Đàm Tổng, chơi vui vẻ! Linda nhìn theo bóng cổ đi xa dần, ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ: “Phụ nữ mà có thể đạt được tới nước này thì có đàn ông hay không cũng chẳng sao.” 
Và lúc bị Sài Thiệu nghe được, “Sao có thể nói vậy được? Phụ nữ tốt thì sẽ càng xứng với một người đàn ông tốt, ví dụ như em.” 
Sửa lại áo vest, đầy vẻ ung dung tự tại. 
Không đợi Linda mở miệng phản bác, Lâm Diệu Diệu đã lập tức trợn mắt, cầm lấy một thứ gì đó ở trên bàn ném thẳng vào anh ta. 
“Gương à?” 
“Đúng thế, cho anh mượn soi một chút.” 
“Diệu Diệu, cô đang châm chọc tôi đấy hả?” 
“Đúng thế, tôi sợ anh nghĩ mình là hoàng tử ếch.” 
Ngụ ý, anh chỉ là một con cóc thôi. 
“Phụt...” Aiken không nín được cười đầu tiên. 
Có một người mở đầu, mọi người cũng trở nên vui vẻ hơn. 
Rất nhanh, trong văn phòng tràn ngập tiếng cười vang. 
Sài Thiệu đấm ngực giậm chân, chịu đủ đả kích: “Các... các người... thật quá đáng...” 
Dáng vẻ xấu hổ y như một thiếu nữ vậy. 
Tràng cười càng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867421/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.