Thôi Ngọc San rụt cổ lại, cúi đầu thấp xuống, để mặc cho mẹ mình lầu bầu ở bên cạnh, vẫn không chịu nghe lời.
So với việc bị mẹ mắng, cô bé còn sợ dáng vẻ hung thần lạnh lùng đó của chú Lục hơn nhiều.
Thực sự quá đáng sợ...
“... Thôi Ngọc San, con không lên đó đúng không?”
“Không đi!”
“Được, vậy thì để bà đây tự đi!” Có lẽ đã tức đến phát điên, cho nên khi còn có mặt người ngoài, Trương Hân Hoa cũng không ngần ngại tự xưng là “bà đấy”.
Cứ như vậy, Trương Hân Hoa giẫm đôi giày cao gót năm phân bước đi cộp cộp về phía văn phòng tổng tài, không thèm đợi thang máy mà đi thẳng cầu thang bộ.
“Xin hỏi chị tìm ai?”
Vừa ra khỏi cầu thang đã bị ngăn lại.
Muốn gặp tổng tài, trước hết phải qua được cửa ải của thư ký đã.
“Tìm Lục Tổng của các cô”
“Xin hỏi chị có hẹn trước không ạ?”
“... Không có
“Vậy xin lỗi chị, chị không thể vào trong đó được”
Liên tiếp ăn quả đắng, từ cổ trợ lý nhỏ nhoi, rồi đến thư ký bé tẹo cũng dám dương oai trước mặt cô ta, sự nhẫn nại của Trương Hân Hoa đã chạm đến cực điểm.
Cô ta nhíu chặt mày lại, “Cô tránh ra cho tôi!”
Nụ cười trên mặt thư ký từ từ thu bớt lại, cho đến khi không còn biểu cảm gì trên mặt nữa, “Đây không phải là nơi ai cũng có thể vào được, mời chị rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ”
“Cô coi tôi là trẻ con hay sao mà dọa nạt kiểu đó? Nói cho Lục tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867396/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.