Không biết đứng bao lâu, có lẽ là hai phút, cũng có lẽ là nửa giờ... Men rượu dâng lên, người cũng mắt đầu mơ mơ màng màng. Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức Đàm Hi thức dậy rất đúng giờ. Khuỷu tay gập lại, thoáng dùng sức ngồi dậy dựa vào đầu giường, đưa tay day huyệt thái dương hơi đau. Lúc này Đàm Hi mới nhớ ra sau khi mình uống nửa cốc rượu vang đỏ thì không biết ngủ quên từ lúc nào. May là vẫn còn biết trở về giường nằm. Lò dò bò ra mép giường, cúi đầu vừa thấy, quả nhiên, chiếc ly chân dài nằm nghiêng trên thảm, vẫn còn lưu một chút rượu ở bên trong. Duỗi eo một cái, lấy điện thoại ra, tìm được một dãy số và bấm gọi đi. Tút! “Hi Hi, chào buổi sáng!” Nghe được âm thanh tươi đẹp ở đầu bên kia, khóe miệng Đàm Hi không khỏi nhếch lên cười nhẹ nhàng, “Chào buổi sáng, Tiểu Công Trúa.” “Này, đừng gọi tớ là Tiểu Công Trúa nữa, người ta đã lớn rồi, ngượng kinh lên được...” Giọng nói mềm mại thuộc về riêng Nhiễm Dao khẽ lẩm bẩm. “Lớn? Lớn ở chỗ nào thế?” “Ôi trời! Cậu cậu cậu... lưu manh!” “Tớ về thủ đô rồi.” Đàm Hi nói, “Chuyến bay ngày hôm qua.” Đầu bên kia đột nhiên im bặt, dường như hít thở cũng trở nên vô cùng cẩn thận, “Thật sao? Cậu... đã về rồi sao?” Đàm Hi mỉm cười, giọng cũng mềm nhẹ hơn, “Phải, tớ về rồi.” Sau ba giây yên lặng, “A...” Đàm Hi run tay, vội vàng kéo điện thoại ra xa, khóe miệng nở nụ cười vừa bất đắc dĩ lại tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867390/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.