“Nói cái gì?” Giọng của hắn ta vừa lạnh lùng vừa nặng nề, trong mắt toát ra ánh sáng lạnh lẽo. Nếu năm xưa cổ có chút lòng nhân từ với tên Cổ Miên ngốc này thì bây giờ cũng sẽ không rơi vào cảnh dở sống dở chết. Đàm Hi siết chặt điện thoại, sự yếu đuối trong mắt vì Cố Miền dần biến mất, thay thế vào đó là cơn lạnh lẽo hững hờ. Đúng vậy, cố nợ Cố Miền, nhưng không có nghĩa là bất kỳ ai cũng có thể giẫm đạp lên người cô, cho dù là anh em ruột của cậu ấy. “Anh cho rằng tôi không điều tra được à?” Cô nheo hai mắt lại, vào giây phút đó khí thế bùng nổ khiến người ta phải liếc nhìn. Tuy cách một đầu dây không thể nhìn thấy được, nhưng Dịch Phong Tước vẫn không khỏi sững sờ. Một lúc sau, hắn bật cười: “Ai mà không biết nói suông, nhưng người thực sự làm được thì có mấy ai.” Đàm Hi đã từ từ bình tĩnh lại, cô chậm rãi lên tiếng: “Tôi đã lấy được hồ sơ của anh, chẳng phải sao?” Đoạt lấy từ phía quân đội. “So what?” Hắn không khống chế được mỉm cười lạnh, “Nếu không có sự sắp xếp của tôi, cô có thể vào được phòng hồ sơ cơ mật được canh gác nghiêm ngặt một cách thuận lợi như thế sao?” “Nhưng thực tế là... tôi - đã lấy được - rồi.” Đàm Hi mỉm cười, xuyên qua cửa kính xe hơi, cô phóng tầm mắt về phương xa, “Và nhớ rất rõ tất cả nội dung ở bên trong, bao gồm mức độ phân bố thế lực của Tập đoàn Thiên Tước khu vực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867340/chuong-959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.