“Chúc mừng cô đã đoán đúng, nhưng sẽ không có giải thưởng.” Cô cười lạnh: “Nếu anh gọi điện thoại đến là vì những điều này thì tôi đã nghe thấy rồi, có cần vỗ tay khen ngợi anh không?” “Cái đó thì không cần.” “Ha...” Cười mỉa mai. “Thế nào, có thấy vừa mắt với hồ sơ tuyệt mật mà cô đã vắt hết mưu kế để trộm về không? Có nhận được đáp án mà cô muốn chưa? Chỗ tôi vẫn còn bản giấy đây, tặng miễn phí, muốn không?” Nụ cười của Đàm Hi cứng đờ: “Anh nói gì?” “Rõ ràng có nghe thấy rất rõ, cần gì phải hỏi thừa?” “Không biết anh đang nói gì...” Vào khoảnh khắc đó, cô thậm chí còn muốn ném chiếc điện thoại đi, giống như ném một củ khoai bỏng tay. “Lúc này rồi, còn giả vờ thì qua luôn đi” Giọng nói của hắn ta trầm xuống, âm thầm cảnh cáo. Cô siết chặt bàn tay, ngón tay trắng bệch. Cô gần như khẽ gào lên: “Dịch Phong Tước, rốt cuộc anh muốn làm gì?!” “Đàm Hi, à, nên gọi cô là...Viêm Hề. Tôi nói rồi, đây đều là do cô mắc nợ nó.” “Ha ha ha...” Hắn ta cau mày: “Cô cười cái gì?” “Cố Miền đâu? Đây là suy nghĩ của cậu ấy ư, hay là do anh tự bày ra?” Nghe thấy tên em trai được thốt ra từ miệng cố, Dịch Phong Tước nổi cơn thịnh nộ: “Cô dựa vào cái gì mà dám hùng hồn như thế? Chẳng qua ỷ vào việc nó yêu cô, không đành lòng, nhưng năm xưa có đối xử với nó ra sao? Lời lẽ cay độc, phát điện trên đường, sau đó còn bắt nó dâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867339/chuong-958.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.