“Đồ đâu rồi?” Đàm Hi đè thấp giọng xuống.
Ánh mắt n Hoán lóe lên, không đáp lại, cũng không nhúc nhích.
“Có ý gì vậy?” Cổ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm.
“Thù lao”
Lúc đầu, hai người thỏa thuận với nhau, nếu như n Hoàn thành công lấy được số cổ phiếu chứng khoán có giá trị hai trăm triệu đó thì sẽ được chia mười phần trăm, tức là hai triệu để làm thù lao.
“Bây giờ tìm tôi đòi?” Cô cười lạnh.
“Nếu không thì sao?”
“Đợi chuyển số cổ phiếu này thành tiền mặt đã”
Mi tấm n Hoán nhíu chặt lại: “Cần bao lâu?”
“Một tuần”
“Năm ngày? Có lẽ tự bản thân hắn cũng cảm thấy giọng điệu của mình quá cứng nhắc, nên lập tức bổ sung thêm một câu: “Tôi có việc cần dùng gấp
Đàm Hi liếc nhìn hắn, “Được.”
n Hoán đưa đồ cho cô, rồi đứng lên rời đi.
Đàm Hi ngồi thêm mười phút nữa rồi mới đi. Lái xe về Bồng Lai, vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy một người ngồi trên sofa.
Lục Chinh nghe thấy có tiếng động đi ra, Đàm Hi hơi kinh ngạc, “Sao anh lại về rồi? Không phải đi làm à?”
“Ngày mai là thứ bảy”
“Thế thì sao?” Đương nhiên cô biết ngày mai là thứ bảy, nếu không sao cô dám đi từ trường về thủ đô được chứ. Từ sau khi được nhận thưởng, Phạm Trung Dương trông chừng cố gắt hơn trước nhiều, đã rất lâu rồi cô không trốn học.
“Nghỉ sớm” Lục Chinh thẳng thắn hùng hồn.
Cô đá giày ra, đi đến, giơ tay nhéo cằm anh: “Em còn tưởng là anh biết em về nên cố tình về đợi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867307/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.