GIẤY
“Cô nhóc ấy nói, ai là người đàn ông của cô nhóc kia cơ?
“Nếu như tôi không nghe nhầm thì chắc...” Trình Cương khựng lại, “Là Lôi Thần.”
Phương Mãn hít ngụm khí lạnh.
Còn bên kia, người cũng đang trong trạng thái kinh ngạc còn có Hướng Ảnh Tầm nữa.
“Cô nói gì?” Hai mắt ngơ ngác, lúng túng lên tiếng.
Đàm Hi mỉm cười, nhưng con người vẫn lạnh lùng như cũ, khoác lấy tay anh, ngón tay thuận thế đi xuống, mãi đến khi chen vào trong túi quần của anh.
Động tác thuần thục, rất tự nhiên, cứ như cô đã làm như thế vô số lần rồi.
Nhưng điều thần kỳ hơn là... Lục Chinh không hề đẩy cô ra!
Mà còn mỉm cười, vẻ mặt dung túng.
Không chỉ hai người Phương Trình ngơ ngác, mà Hướng Ảnh Tâm cũng rơi vào trong một sự hoảng sợ kinh
khủng.
“Hai người...” Cánh môi đỏ khẽ cử động, ánh mắt rã rời.
Mày kiếm của Đàm Hi khẽ nhướng lên, mỉm cười: “Chúng tôi à, như có thấy đấy, là một cặp. Tôi muốn hỏi rằng, lúc nãy cô ngã nhào vào người bạn trai tôi là có ý gì hả?”
Hướng Ảnh Tâm nghẹn họng, ánh mắt khẽ lóe lên.
Đàm Hi hừ lạnh, xoay sang sửa lại cổ áo của anh, có ý ám chỉ: “Chẳng phải đã nói với anh, gặp thứ lẳng lơ này thì phải đi đường vòng ngay tức khắc sao, xem đi, bây giờ đã biết lợi hại rồi đó.”
Lục Chinh không phản bác, yên lặng nghe cô quở trách, dáng vẻ nghiêm túc nghe dạy bảo, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta nghi ngờ người này có thể là Lôi Thần giả.
Ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867285/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.