CẢM
“Đợi đã!” Hướng Ảnh Tâm đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn, nếu không phải Định Khải có thính giác tốt, chỉ sợ sẽ không nghe ra được.
Anh ta xoay người, lạnh lùng nâng mắt lên: “Có việc gì sao?”
“Người kia... là ai?”
Định Khải tỏ vẻ khó hiểu.
“Tối hôm trước, ở bộ chỉ huy, người mà tôi muốn phỏng vấn.” Từng chữ từng chữ một.
Con người anh ta bỗng nhiên co lại.
“Anh biết, có đúng không?” Hướng Ảnh Tầm nhìn chằm chằm vào anh ta, đồng tử đen láy nổi lên hai đóm lửa.
“Đúng vậy, sau đó tôi mới phát hiện ra.”
“Tại sao không nhắc nhở tôi?”
“Ha... Quan hệ của chúng ta thân lắm sao? Tại sao phải nhắc nhở cô? Cho dù tôi nhắc nhở cô, chắc cô cũng sẽ không nghe đâu.”
Hướng Ảnh Tâm luôn tự đề cao mình, ỷ có gia thế hiển hách, lại tốt nghiệp từ một trường chuyên hàng đầu trong nước, lại từng đi theo Ban lãnh đạo ra nước ngoài giao lưu, có thể nói là lý lịch vẻ vang, khiến người khác hâm mộ. Cô ta rất xem thường những người xuất thân tầm thường, trong đó cũng bao gồm cả Đinh Khải.
Lúc đó, anh ta không khuyến Hướng Ảnh Tâm sao?
Đáng tiếc đều bị cô ta xem thành gió thoảng bên tai.
“Người đó, rốt cuộc, là ai?” Mỗi một chữ nhả ra như đau đớn vô cùng.
Sớm biết có ngày hôm nay thì ban đầu cần gì phải làm như thế?
Núi cao còn có núi cao hơn, nói không chừng hôm nào đó lại đá trúng cửa sắt.
“Lôi Thần, Lục Chinh.”
Trở về lúc này, Hướng Ảnh Tâm đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867284/chuong-903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.