Một cuộc nói chuyện, bởi vì ý kiến bất đồng, thái độ hai bên cứng rắn mà cuối cùng tan trong không vui.
Lục Chinh nắm lấy tay Đàm Hi bước ra ngoài, ánh mắt kiên định, bước đi vững vàng, bỏ tiếng gào chửi mắng của ông cụ lại phía sau.
Thời Cảnh tính đi theo, nhưng nhìn lại, thấy mặt ông cụ đã tức đến xanh lè, đang đỡ ngực hô hấp khó khăn.
Có thể khiến người vốn hiền hòa như ông Cát đầy tức giận đến nông nỗi này, hai vợ chồng nhà Lục Chinh muốn lên trời luôn à!
Thở dài một tiếng, anh ta vẫn nên ở lại trông chừng ông cụ vậy, nhỡ đâu lên cơn đau tim thì đó chẳng phải là chuyện đùa đâu.
“Ngài nói xem ngài cũng thật là, cãi nhau với tên cứng đầu Lục Chinh kia làm gì? Thật sự xem rằng mình còn trẻ, còn có thể xắn tay áo lên đánh nhau với người ta sao?” Thời Cảnh vừa thuận khí thay ông, vừa cằn nhằn.
Nhưng ông Cát nghe vào tai, lại biến thành lời trêu chọc, mỉa mai.
“Bớt đi! Lục Chinh là đứa cứng đầu, Thời Cảnh cậu cũng không kém bao nhiêu đầu, cá mè một lứa, cấu kết với nhau!”
hay, trút giận lên người anh ta ư?
Thời Cảnh bày ra vẻ mặt vô tội, “Nhưng tôi tốt hơn Lão Lục cứng đầu kia, ánh mắt của người... không tốt.”
Nửa cầu cuối anh ta nói nhỏ vô cùng, nhưng ông Cát xuất thân là lính trinh sát, tuy tuổi đã trên 70, nhưng vẫn tại thính mắt tinh, cộng thêm khoảng cách của hai người rất gần, nên nghe rất rõ ràng.
“Châm chọc lãnh đạo, xem thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867276/chuong-895.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.