NHẤT CỦA ANH
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi phản đối!”
Thời Cảnh và Lục Chinh lần lượt tỏ thái độ. Hai người nhìn nhau, ánh mắt vừa chạm vào đã tách ra.
Ông Cát cau mày, trách mắng Thời Cảnh: “Cậu làm loạn gì đấy?”
Ông ta cho rằng lực cản chỉ có mỗi Lục Chinh, không ngờ Thời Cảnh cũng có phải ứng lớn như vậy.
Quả thật khiến người khác đau đầu...
“Tôi không làm loạn.” Thời Cảnh rất ít khi nghiêm mặt, nói chuyện nghiêm túc như thế, “Mười người của đội bảy, tình hình sức khỏe và trình độ năng lực không đồng đều, muốn chọn có thể nhưng không thể chọn hết, phải lọc ra, từng người tiếp nhận kiểm tra.”
Ông Cát thở phào: “Việc này cậu có thể yên tâm, việc tuyển chọn sẽ đi theo đúng quy trình, thắng được chọn thua bị đào thải.”
“Vậy thì tôi không có ý kiến gì nữa“.
Trong đội bảy đúng là có vài người không tồi, nếu có thể thuận lợi vượt qua lần kiểm tra cuối cùng thì cũng xem như vì “Lôi Thần” thay máu mới.
Là đội trưởng, anh ta không có lý do phản đối.
Lục Chinh lại không phải vậy, chỉ thấy anh đứng lên đi đến trước mặt ông Cát, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.
Anh mở miệng, nói ra từng chữ một, “Người khác tôi không quan tâm, nhưng Đàm Hi thì không được.”
Sắc mặt ông Cát nặng nề: “Cậu đã hỏi ý kiến của cô ấy chưa? Tuy hai người là... Nhưng cũng không thể quyết định thay cô ấy được.”
“Ý của tôi, tức là ý của cô ấy.”
“Lục Chinh! Tên nhóc nhà cậu muốn giở trò đùa giỡn trước mặt ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867274/chuong-893.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.