“Một Đại tá, một Thiếu tướng, hơn nữa bọn họ còn mặc trang phục huấn luyện ngoại quân.”
“Ngoại quân?” Ánh mắt Phương Mãn lộ ra sự kinh ngạc.
Căn bản không thể nào!
Từ 12 giờ đêm qua, lấy bộ chỉ huy làm trung tâm, trong phạm vi 250 kilomet quanh đây đều thuộc phạm vi diễn tập quân sự. Người không tham dự thì không thể tiến vào. Dân cư bên trong cũng chỉ có thể ra chứ không thể vào.
Sao ngoại quan lại có thể xuất hiện vào thời gian này và ở chỗ này, còn chỉ đích danh muốn gặp anh ta được.
“Mời bọn họ vào đây.” Lữ trưởng Phương mặt mày lạnh lẽo, sẵn sàng trận địa tiếp đón quân địch.
“Vâng!”
Rất nhanh, hai bóng dáng đi từ xa tới gần, cuối cùng tới trước mặt Phương Mãn và Trình Cương mới đứng lại.
“Hai vị là?”
Lục Chinh cởi mũ giáp, để lộ ra gương mặt vốn có: “Ông bạn cũ, đã lâu không gặp, cậu chẳng thay đổi gì cả.”
Phương Mãn sững ra tại chỗ, hai mắt trợn tròn có thể so với chuông đồng, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó không thể tưởng tượng được vậy.
Ông bạn cũ ư?
Trình Cương thầm nghĩ trong lòng, mắt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Giầy tiếp theo, hai người đang yên lặng nhìn nhau đột nhiên ôm chầm lấy nhau. Phương Mãn kích động vỗ bả vai Lục Chinh: “Người anh em tốt, cậu cũng chẳng thay đổi gì hết! Không, càng đẹp trai hơn, không biết đã làm bao nhiêu cô gái trẻ chết mê rồi hả?”
Lục Chinh lùi lại, hai người nắm lấy tay nhau, dường như sự ăn ý khi kề vai chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867247/chuong-866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.