“Khoảng cách giữa bờ đối diện và chân núi.” Quá hẹp, không thể đồng thời chứa được quá hai mươi người.
Hứa Trạch khẽ ừ một tiếng, ánh mắt nặng nề, “Chỉ cần có một đội hành động trước thì những tổ còn lại chắc chắn sẽ không ngồi yên được nữa. Khi đó cạnh tranh nhau qua sông, rất có khả năng sẽ dẫn đến chen nhau đông đúc
mà gây ra thương vong. Nếu như có một số người đi vòng vèo giữa đường, vậy rất có khả năng sẽ gây ra sự cố dẫm lên nhau chìm xuống sông. Trừ khi chúng ta có thể liên tục cổ vũ tinh thần nhau, sau khi bơi qua sông liền lập tức leo núi, nếu không dù có qua được bờ sông bên kia cũng đành phải mệt chết ở trên bờ.”
“Không thể bàn bạc thống nhất với nhau được à?”
“Nói thì dễ, vậy ai trước ai sau? Đừng quên giữa bảy đội là mối quan hệ cạnh tranh.”
Cô trầm mặc.
Chẳng lẽ đây chính là “ngắm sống than thở” ngồi nhìn chờ chết hay sao?
Chắc chắn là còn có cách khác!
Tại căn cứ địa Bộ Tư Lệnh, Lục Chinh đang ngồi trước màn hình giám sát. Cảnh tượng hiển thị trên màn hình là đám đông đang tập trung bên bờ sông, vẻ mặt mơ màng, bó tay hết cách.
“Hừ! Gà mờ đúng là gà mờ”
Thời Cảnh ngồi bên cạnh anh, “Đừng có yêu cầu quá cao với đám sinh viên này làm gì, hơn nữa... he he.”
“Hơn nữa cái gì? Cậu gỡ thẳng đầu lưỡi ra cho tôi! Đừng có ấp a ấp úng, đến nói cũng không rõ ràng nữa à?”
Thời Cảnh mặt đen sì, vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867213/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.