“Vậy em hỏi thấy nhé” Hai mắt Đàm Hi cong cong thành hình bán nguyệt, cổ chớp mắt, “Bộ trang bị này nặng bao nhiêu?”
Trong lòng Lục Chinh đang khóc thầm. Cô nhóc con này đang cố ý câu dẫn anh đây mà!
Thực sự là không dừng lại được một khắc nào hết.
Nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra, “Trung bình 25kilogam”
“Nặng vậy à? Thầy thấy em có vác được không?”
Lục Chinh nhíu mày, nhìn quét qua đôi tay nhỏ bé, đôi chân thon của cô, ừm... có chút đau lòng.
“Em có thể rút lui” Anh nói là lời thật lòng.
“Em không muốn rút lui”
“... Vậy thì đừng có kêu mệt”
Đàm Hi mỉm cười, “Thấy yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không đâu”
“Nhận lấy.” Anh nhấc bộ trang bị lên, ném cho cô, khí thế ban đầu rất mạnh, nhưng khoảnh khắc khi ném ra, anh lại âm thầm thu bớt lực lại.
Không nỡ...
Đàm Hi nhận lấy, nháy mắt với anh, xoay người chạy đi.
“A... Huấn luyện viên, em đến nhận trang bị”
Lục Chinh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
Lấy một bộ trang bị trong xe tải ra, cũng ném đi y như vậy, nhưng mà lực ném ra...
Dù sao khi cậu sinh viên nhận được túi trang bị thì suýt nữa trẹo lưng.
Cách đối đãi này đúng là khác xa nhau một trời một vực.
Phát đồ xong, mỗi người xách một túi trang bị, có người đặt dưới chân, có người đã đeo lên vai.
Đàm Hi đang cúi xuống kiểm tra, cũng may... là trang bị lính tốt.
“Này em gái, sao đồ của chúng ta lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867212/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.