Lúc tập hợp nhớ, lúc chạy bộ nhớ, lúc ngủ nhờ, trong mơ mới có thể gặp được nhau.
Hôm nay, anh ở trước mặt em, rất chân thật.
“Lục Chinh,“ Đàm Hi gọi tên anh, ánh mắt sáng rực: “Anh có nhớ em không?”
Anh nhìn lại, bờ môi dần nở nụ cười.
Anh nói, “Nhớ.”
Bất kỳ lúc nào, mỗi phút mỗi giây.
“Sao anh không trút hết nỗi lòng với em?”
“Trút thế nào?”
“Còn phải cẩn em dạy sao?” Đàm Hi cảm thấy khó tin, “Những lời đường mật ngày thường của anh chui hết vào bụng chó rồi à?”
Nhị Gia tỏ vẻ: “Anh có sao?”
Đàm Hi trợn mắt: “Anh...”
Lục Chinh nghiêng người, chặn lấy môi cô, trao ra hết toàn bộ sự dịu dàng.
Đàm Hi ngước cổ lên đáp trả.
Quyến luyến không rời.
Mắt thấy nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, có xu thế bén lửa, Lục Chinh rung động, Đàm Hi cũng bị gợi lên hứng thú.
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa phá phong cảnh vang lên...
Rầm rầm rầm!
“Lão Lục, tôi biết cậu ở trong đó, mau mở cửa ra!” Là “viên kẹo” kia. Một thau nước lạnh dội xuống đầu, dập tắt mọi ngọn lửa nóng bỏng.
Lục Chinh chưa đã thèm.
Đàm Hi đẩy anh, “Được rồi...”
Trong mắt anh thoáng hiện lên đủ mọi cảm xúc như sự hết cách, bực bội, phẫn nộ vv. Nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy khỏi người cô, mặc quần vào, lại khoác áo khoác lên, mới thong thả mở cửa ra.
Trong khoảng thời gian đó, Thời Cảnh không hề ngừng nghỉ, nhất là cái miệng kia...
“Lão Lục, đây không phải là nhà cậu, nên chú ý ảnh hưởng!”
“Cậu xem bộ đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867185/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.