Đàm Hi đưa tay lên lau nhưng chẳng có gì. Cô đột nhiên bừng tỉnh, nhảy cẫng lên như bị giẫm phải đuôi: “Huấn luyện viên, bây giờ là ban ngày, thầy giở trò lưu manh trước mặt sinh viên, không được ổn cho lắm đâu nhỉ?”
“À, ý của em là buổi tối sẽ ổn chứ gì?”
“Còn nữa.” Lục Chinh ngừng cười, ánh mắt âm trầm: “Em gọi anh là gì?”
“Huấn luyện viên đó, huấn luyện viên Lục, có vấn đề gì sao?”
“Nếu em muốn chơi trò nhập vai, tất nhiên không có vấn đề gì.”
“Huấn luyện viên, thầy hư hỏng như vậy, lãnh đạo cấp trên có biết không?“.
“Biết thì sao, không biết thì sao?” Lục Chinh cất bước ép sát, hơi thở đàn ông mạnh mẽ bao bọc lấy cố.
Mắt Đàm Hi hơi lóe lên, bị ép lùi về sau.
Đột nhiên chân đụng vào mép giường, cô thuận thế ngồi xuống. Hai người một cao một thấp, rơi vào tầm nhìn bao quát của Lục Chinh.
Bị động vốn không phải là phong cách của Đàm Hi.
Cô đột nhiên đứng lên, đỉnh đầu đụng vào cằm anh, phát ra một tiếng rên.
Đàm Hi hừ lạnh, một đôi mắt tràn đầy lửa giận, xinh đẹp kinh người: “Em gọi anh là huấn luyện viên, chẳng lẽ gọi sai sao?”
Đôi con người của Lục Chính trở nên trầm lạnh,
“Nếu không thì gọi là gì? Tiểu Chinh Chinh? Đại Điểm Điểm? Quả trứng bảo bối tâm can của em?”
“Xôi Cũng không biết là ai giả vờ ngầu trước, bây giờ lại đổ lỗi lên đầu em...” Lẩm bẩm.
Lục Chinh vươn dài cánh tay dài ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cổ, ngồi xuống giường.
Môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867184/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.