“Ê”. Thẩm Hàn gọi cô.
Ánh mắt Đàm Hi vẫn nhìn thẳng.
“E! Này này... sao cô không để ý tới tôi thế hả?”
Đáp lại cô ta là một tiếng hừ lạnh.
Đàm Hi tăng tốc, Thẩm Hàn bám sát theo sau, “Cô muốn cắt đuôi tôi hả? Đáng tiếc, không có cửa đâu.”
“Cô thực ngứa đòn đấy.” Đàm Hi đột nhiên mở miệng.
“Cuối cùng cũng nói chuyện, tuy không phải là lời lẽ tốt đẹp gì.”
“Tại sao lại giúp tôi?” Thẩm Hàn nghiêng đầu nhìn cô.
“Tội đánh nhau còn nặng hơn tội so tài.”
“Vì vậy nên cô lừa huấn luyện viên à?”
Đàm Hi cười nhạt, “Không phải là tôi, mà là chúng ta. Nếu đã lên tàu cướp biển thì đừng mong mình được sạch sẽ.”
“Tôi không định thoát thân một mình! Chỉ là thấy... gan cô cũng to thật, dám nói dối.”
“Không to bằng cổ.”
Thẩm Hàn sở mũi, đổ mồ hôi: “Dù sao... lúc nãy cũng phải cảm ơn cô.”
Đàm Hi lãnh đạm: “Tôi vì mình thôi, không dám nhận lời cảm ơn của cô.”
Thẩm Hàn bĩu môi, đúng là đổ phách lối!
Sau mười vòng, tốc độ hai người chậm đi thấy rõ.
Để giữ thể lực hoàn thành mười vòng còn lại, Thẩm Hàn không dám nói chuyện với Đàm Hi, hai chân nặng như chì, cổ họng khổ đến phát đau.
Nhìn người bên cạnh, hơi thở đều đều, ngay cả bước chân cũng đều nhau.
Làm sao mà cô làm được thế:
Ánh mắt Thẩm Hàn lộ vẻ hoài nghi.
Sau mười năm vòng, thể lực của Thẩm Hàn bắt đầu không chịu nổi, còn Đàm Hi đã có dấu hiệu vượt mặt cô.
Sau cùng, cô ta chậm hơn Đàm Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867164/chuong-783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.