Đàm Hi không đáp lại, Thẩm Hàn cũng không lên tiếng.
Lời Phó Kiều như tiếng sét đánh bên tai, lực uy hiếp mạnh mẽ, nhưng người trong cuộc không đáp lại nên tình thế trở nên có chút lúng túng.
“Đàm Hi, tôi hỏi em có nghe thấy không?!” Lần này chỉ mặt luôn.
“À, thì ra vừa rồi là huấn luyện viên hỏi em sao.” Cô gật đầu nói. “Đương nhiên nghe thấy rồi.”
Cô có điếc đầu.
Mặt mày Phó Kiểu không chút tình cảm hỏi, “Tại sao lại đánh nhau?”
Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe.
“Nói!”
“Thưa thầy! Vai em đau, rất rất rất đau...” Nói xong liền “ai da” một tiếng bật ngửa ra sau.
Chu Dân và Lý Khuê nhanh chóng lùi lại phía sau, Đàm Hi liền ngã thẳng xuống đất.
Phó Kiểu mặt mày xanh lè, đảo mắt nhìn sang Thẩm Hàn, “Em nói đi, tại sao lại đánh nhau?”
Thẩm Hàn che lấy phần cùi chỏ, bây giờ hình như lại không đau lắm nữa rồi...
Đợi đã!
Trong chớp nhoáng, dường như cô ta đã nghĩ ra cái gì đó!
Phân cần tháo cốt thủ chó má gì chứ, rõ ràng chỉ là cầm ná thuật* thôi mà!
* Cẩm ná thuật: Động tác lợi dụng quy luật hoạt động các khớp, bộ phận yếu hại của cơ thể người để tóm, bắt, nắm, khống chế đối phương.
Mẹ kiếp! Con ranh thối tha Đàm Hi, thế mà dám lừa mình ư?!
Quan trọng là cô ta lại còn tin nữa chứ...
Đang lúc não nề thì đột nhiên nghe Phó Kiêu hỏi, Thẩm Hàn nhìn qua, chỉ ngay vào Đàm Hi: “Cô ta đã đẩy bạn của em!”
“Vì vậy, không phải do em ra tay trước phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867163/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.