“Đại Điểm Điểm? Sao anh không nói gì thế?”
“Chắc chắn ở Tây Bình à?”
“Đúng thế, có vấn đề gì sao?” “... Không.” Đàm Hi làm nũng một hồi trong điện thoại khiến cho Nhị Gia vốn khô khan phải nói vài câu buồn nôn, sau đó mới lưu luyến không rời mà cúp máy.
“Phải nhớ em đấy nhé, bái bai-”
Hàn Sóc thật sự không nhịn được cười nhạo hai tiếng: “Buồn nôn chết người!”
“Tớ thích đấy!”
“Sao bảo phải bảo vệ động vật nhỏ cơ mà?” Hàn Sóc đấm ngực giậm chân.
“Ngoan, cho cậu ăn cẩu lương này, a... há miệng nào”
“Cút đi! Anh bị thương rồi, bị thương nặng!”
Đàm Hi ôm bụng, cười lớn.
Đúng 9 giờ, xe tới Tây Bình, dùng trực tiếp trên sân huấn luyện, Mấy chục cái xe, không chỉ có Đại học T mà còn có Đại học B, Đại học Q...
Vừa lúc chứng thực lời đồn đại phía trước, quả thực các trường đại học của Tân Thị và thủ đô cùng nhau đi tập quân sự thật.
Đám người Đàm Hi xuống xe, đầu tiên là bị số lượng lớn xe bus làm cho sợ hãi, sau đó lập tức trở nên chấn động trước khí thế rộng rãi của sân huấn luyện.
“Wow! Nơi này thật thoáng đãng, mặt đất còn phẳng hơn cả sân bay nữa!”
“Nhìn chẳng khác nào vùng bình nguyên cả!” “Máy bay trực thăng! Có bãi đậu máy bay trực thăng kìa!”
“Vãi! Bên kia cũng có nữa, hai bãi liền...”
“Mau nhìn đi, cái thứ to xác kia có phải xe tăng trong truyền thuyết không?”
“Không phải tập quân sự sao? Sao tớ có cảm giác như ra chiến trường thế này?”
“Mẹ ơi! Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867118/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.