Lâm Diệu Diệu thuộc như lòng bàn tay, đôi mắt đẹp rực rỡ và lấp lánh như bầu trời sao.
Đàm Hi lẳng lặng lắng nghe.
Không ngờ cô lại có thể nghe về đời trước của mình từ miệng một người khác. Đối phương còn khen ngợi cô luôn mồm bằng giọng điệu đầy ngưỡng mộ. Cho dù hiện tại da mặt Đàm Hi có dày thế nào thì cũng suýt không chống đỡ nổi.
Lời hay, có ai mà không thích nghe chứ?
“... Đàm Tổng, cô có biết Yan không?”
“Có nghe nói.”
“Thấy chưa, rất nổi tiếng mà!”
“Lúc trước khi tôi còn đi học ở Stanford, giáo sư từng cho chúng tôi xem bằng ghi hình khi Yan thao tác. Tư duy và cách thức của hai người quả thực không khác nhau là mấy. Cho nên cố có quen biết với Yan không?” Lâm Diệu Diệu nhìn cô đầy khẩn trương, câu cuối cùng mang theo hương vị dò hỏi.
“Xin lỗi, không quen biết.”
Ánh sáng trong mắt thiếu nữ trở nên ảm đạm, nhẹ “Ừ” một tiếng, khó nén được vẻ thất vọng.
“Sao, cố tìm cô ấy có việc gì à?”
“Không... Tôi chỉ muốn nhìn xem nữ thần là người thế nào thôi.”
“Chẳng phải cũng có một cái mũi, hai con mắt như người bình thường sao, đâu phải ba đầu sáu tay gì.”
An ủi fan Diệu xong, Đàm Hi mới rời khỏi công ty.
Chung cư bên này rất ít khi nấu nướng, dụng cụ nấu nướng và gia vị cũng chẳng có đầy đủ, nên Đàm Hi mua đồ ăn từ bên ngoài về giải quyết, bản thân cô cũng lười vào bếp nữa.
Ăn xong, cô bắt đầu sửa sang lại đồ đạc, ngày kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867112/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.