Thất sách! Thất sách!
“Nói đi, món nợ này nên tính toán như thế nào?” Lục Chinh đứng dậy, bước đến gần, cứ như hổ dữ đùa giỡn với con mối, ung dung nhàn nhã nói: “Sao lại không chạy nữa? Hử?”
Đàm Hi cười khổ, có chạy cũng phải chạy thoát chứ!
“Đại Điểm Điểm, anh dậy rồi à? Em nấu bữa sáng cho anh nhé” Cô đột nhiên xoay người, cất bước chạy vào phòng bếp.
“Đúng lại!”
Bước chân dừng lại, Đàm Hi rất muốn dưới đất có một cái khe để cố có thể chui xuống trốn.
Lục Chinh vòng đến trước mặt cô, như cười như không.
“A... hôm nay anh không đi làm à?”
“Thứ bảy.” “Hình như Trần Khải có việc tìm anh.”
“Đã xử lý xong rồi.”
“Vú Trương đi mua thức ăn chắc sẽ về nhanh thôi.”
“Anh đã cho bà ấy nghỉ một ngày.”
Lục Chinh tiến đến gần, “Sao không nói nữa? Tiếp tục đi chứ, không phải tối qua giỏi lắm sao?”
“A Chinh Đại Điềm Điểm, em sai rồi, thật sự sai rồi, anh có thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua...”
“Không thể.”
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, Đàm Hi bị anh khiêng lên vai, đi thẳng về phòng ngủ chính.
“Khốn kiếp! Thả em xuống!”
“Hôm qua, sáng nay, và còn tiền lãi, đều tính vào hết...”
Cô nàng nào đó khóc không ra nước mắt.
Do Nhị Gia ra sức, cả ngày hôm nay của cô đều trôi qua ở trên giường.
Từ đó, Đàm Hi lại rút ra được một bài học xương máu....
Hậu quả của việc châm lửa không dập, đó là đốt cháy chết chính bản thân mình.
Trang viên nào đó ở ngoại ô thủ đô.
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867102/chuong-721.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.